- Không phải sư phụ ngươi cho sao, những ngày này ngươi một mực thổi năm đó ở Tử Sơn giết bảy vào bảy ra, hiện tại mới một vào một ra ngươi đã chịu không được?
Thu Hồng Lệ trừng nàng, thần sắc hoài nghi trước đó ngươi chém gió.
Hô hấp của Vân Gian Nguyệt cứng lại:
- Khi đó trên Tử Sơn chỉ có một tông môn, bây giờ cao thủ Đạo Môn chín tông đều ở đây, có thể giống sao?
- Trước đó chúng ta giao thủ với người Không Minh Đảo, cũng chỉ thường thôi.
Thu Hồng Lệ cãi lại, bất quá ngữ khí có mấy phần mềm mại.
- Lần này Không Minh Đảo không có phái cao thủ chân chính tới, hiển nhiên biết đại hội tông môn lần này phần thắng của bọn hắn không lớn, chỉ phái mấy người đi qua sân khấu, ngay cả Đại Tông Sư cũng không có.
Vân Gian Nguyệt nguýt nàng một cái.
- Dù như thế, chúng ta cũng hao tổn không ít nhân thủ, bọn gia hỏa Đạo Môn này, tuyệt đối không thể khinh thị.
- Ai bảo lúc đó ngươi trang bức, tự trọng thân phận không chịu ra tay.
Thu Hồng Lệ lầu bầu.
- Ngươi nói cái gì?
Thanh âm của Vân Gian Nguyệt thoáng cái cao lên.
- Không có gì.
Thu Hồng Lệ le lưỡi.
- Ta lặng lẽ trò chuyện với hắn, sẽ không để cho người khác phát hiện, A Tổ cũng là người thông minh, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Vân Gian Nguyệt thở dài:
- Các ngươi gặp mặt có lẽ không tiết lộ, nhưng sau đó việc chúng ta làm rất nguy hiểm, đến thời điểm ngươi cảm thấy lấy tâm tính của tiểu tử kia, hắn sẽ ngồi nhìn chúng ta... Khụ khụ, ngồi nhìn ngươi an nguy không để ý tới, khoanh tay đứng nhìn sao?
- Tuy mặt ngoài A Tổ cười đùa tí tửng, nhưng thực chất là chân anh hùng, dù đối địch khắp thiên hạ, cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, bằng không ta làm sao nhìn trúng hắn.
Nói những chuyện này, trên mặt Thu Hồng Lệ lóe lên vẻ ôn nhu.
Thấy bộ dáng nàng tình căn thâm chủng, Vân Gian Nguyệt đau cả đầu, tương lai nàng biết chuyện của chúng ta, nên làm cái gì đây, thật oan nghiệt!
Nàng thở dài nói tiếp:
- Đã như vậy, thì càng không thể ở lúc này biểu lộ thân phận, như thế sẽ kéo hắn vào hiểm cảnh, nghĩ đến ngươi cũng không muốn hắn rơi vào nguy hiểm chứ.
Thu Hồng Lệ nghe vậy khẽ giật mình, sau đó gật đầu:
- Sư phụ nói có lý, ta không thể tự tư như thế.
Thấy nàng bỏ đi suy nghĩ, Vân Gian Nguyệt không khỏi thở dài một hơi.
Bỗng nhiên Thu Hồng Lệ ôm lấy cánh tay nàng, cười híp mắt nói:
- Sư phụ, ta phát hiện gần đây ngươi thay đổi.
- Thay đổi cái gì?
Ánh mắt Vân Gian Nguyệt thỉnh thoảng liếc nhìn Tổ An, trong đầu hiện ra hình ảnh hai người ân ái mặn nồng ở Vương Đình, cũng có chút thần du vật ngoại.
- Những người Thánh Giáo kia ở sau lưng đều nói sư phụ ngươi xinh đẹp như thế, lại chưa từng thân cận với nam nhân, tất cả mọi người cho rằng ngươi một lòng bá nghiệp, không hiểu tình yêu, nhưng hiện tại ta phát hiện bọn họ sai, ngươi nhận biết ái tình rất sâu sắc.
Thu Hồng Lệ bội phục.
- Nghĩ đến chỉ là lúc trước không có nam tử làm cho ngươi để ý mà thôi, yên tâm đi, về sau đồ nhi sẽ giúp ngươi lưu ý, nhất định tìm được sư công hoàn mỹ.
- Phi, ai muốn ngươi tìm kiếm!
Vân Gian Nguyệt có chút chột dạ, chẳng lẽ lại nói ta thích nam nhân của ngươi?
- Ai trong giáo ở sau lưng nói huyên thuyên, ta trở về xé nát miệng bọn họ!
- Ai u, ta chỉ nói đùa mà thôi.
Thu Hồng Lệ đương nhiên sẽ không nói tên, nàng quá rõ ràng tính tình của sư phụ, nói được thì làm được, đang muốn nói gì, bỗng nhiên thần sắc cứng đờ, có chút lo nghĩ lôi kéo tay áo của Vân Gian Nguyệt.
- Sư phụ, thân binh bên người A Tổ kia, sao ta nhìn có chút giống nữ tử như vậy?
Vừa rồi lực chú ý của Vân Gian Nguyệt đều ở trong hồi ức kiều diễm, nghe vậy lúc này mới chú ý tới thân binh bên cạnh hắn, sắc mặt nhất thời trầm xuống:
- Đúng là nữ tử!
Môi hồng răng trắng, da thịt mịn màng, nào có nam nhân xinh đẹp như thế?
Lúc này Thu Hồng Lệ phát hiện nàng đang bước về phía Tổ An, nàng vội vàng kéo đối phương lại:
- Sư phụ ngươi làm gì thế?
- Vi sư đi giết đôi gian phu dâm phụ kia!
Vân Gian Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.
- Sư phụ, vừa rồi ngươi không phải nói không thể gặp hắn sao?
Thu Hồng Lệ sững sờ.
- Trước khác nay khác. Chúng ta thay hắn cân nhắc, kết quả hắn lạo ở sau lưng ta... đồ nhi bảo bối của ta tiêu dao khoái hoạt.
Vân Gian Nguyệt cực kỳ khó chịu, mấu chốt là nữ tử này nàng nhìn không quen mặt, hiển nhiên là sau sự tình Yêu tộc cấu kết lại.
Mặc dù biết gia hỏa này là hoa tâm đại củ cải, nhưng không ngờ hắn sẽ hoa tâm đến nước này.
Vừa nghĩ tới hắn và mình phát sinh chuyện như vậy, mình qua lâu như thế còn mất hồn mất vía, không có từ trong tình kết đi ra, kết quả hắn giống như người không việc gì quay đầu tìm nữ nhân khác, nàng không tức giận mới lạ.
Ngươi vừa kéo quần lên là quên ta ngay sao?
Ta đường đường giáo chủ Ma Giáo, không muốn mặt mũi sao?
- Không đến mức không đến mức.
Thu Hồng Lệ toát mồ hôi lạnh.