Tổ An suy nghĩ một chút, từ trong ngực lấy ra một cái mặt nạ cho nàng, nhìn ánh mắt đối phương hoảng hốt, giải thích nói.
- Mặt nạ này có thể che lấp khuôn mặt của ngươi, ngươi muốn âm thầm điều tra trận pháp trong Tử Sơn, là một sự tình tương đối nguy hiểm, bây giờ ngươi nữ giả nam trang, nhưng da thịt quá trắng, hơn nữa còn xinh đẹp, rất dễ bị người lưu ý, bất lợi cho ngươi hành động.
- Mặt nạ này là trước đó ta ngẫu nhiên lấy được, có thể để khuôn mặt ngươi biến thành thường thường không có gì lạ, xen lẫn trong trong đám người, không ai có thể lưu ý.
Thực ra trước đó nên cho nàng đeo lên, nhưng khi đó cảm thấy so sánh với một khuôn mặt phổ thông, bên người có một thân binh môi hồng răng trắng nhìn càng cảnh đẹp ý vui.
Bất quá vừa rồi cảm nhận được hai cỗ sát cơ, hắn nhất thời cảnh giác, tự nhiên không thể để cho Tạ Đạo Uẩn mạo hiểm.
- Đa tạ Tổ đại ca.
Tạ Đạo Uẩn mặt hiện đào hoa, trong mắt tràn ngập vui mừng, bởi vì vừa rồi đối phương khen nàng đẹp mắt.
Tiếp xuống Tổ An và Tạ Đạo Uẩn trở lại biệt viện, rất nhanh đệ tử Chính Dương Tông đưa tới bữa tối, bởi vì bây giờ nhân số các tông môn quá nhiều, không tiện cùng một chỗ liên hoan.
Tổ An cũng không để ý, huống hồ Chính Dương Tông đưa tới bữa tối rất phong phú, bởi vì là địa phương tu đạo, không có quá nhiều thịt cá, nhưng không ít trân phẩm trong núi, dựa vào linh hoa dị thảo nấu dược thiện, là cực kỳ hữu dụng với người tu hành.
Trương Tử Giang cũng nhịn không được cảm khái:
- Chính Dương Tông thật đúng là nội tình thâm hậu, tiêu chuẩn bữa tối này đầy đủ ta chi tiêu một tháng.
Hắn thân là tướng lãnh triều đình, lại ở Vũ Lâm Vệ, triều đình cấp cho tư nguyên tu hành tự nhiên không thấp, nhưng một tháng chỉ có thể miễn cưỡng bằng bữa cơm này, mà trên núi nhiều người như vậy, cộng lại một bữa cơm phải ăn bao nhiêu tiền, chỉ nghĩ thôi đã làm hắn chấn kinh.
- Nghĩ đến hẳn chỉ có mấy nhà trọng yếu mới thịnh soạn như vậy, bất quá dù như thế, Chính Dương Tông cũng rất thổ hào.
Tổ An lắc đầu, Vương Vô Tà kia nhìn tiên phong đạo cốt, cũng không tránh được trang bức.
Tiếp xuống hắn và Trương Tử Giang thảo luận sự tình tu sửa, đồng thời xếp nhân thủ tùy thời bài trừ các loại tai hoạ ngầm tiềm ẩn.
Trương Tử Giang tâm sự nặng nề rời đi, bởi vì đệ tử Đạo Môn chín tông đều ở đây, này cũng không phải sự tình dễ dàng làm được, may mắn Tổ đại nhân nói hắn sẽ giải quyết sự tình liên quan đến cao tầng chín tông, hắn phải trở về nghiên cứu kế hoạch cụ thể.
Tiếp xuống trong phòng chỉ còn lại Tổ An và Tạ Đạo Uẩn, bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Tổ An:
- Sắc trời không còn sớm, Lệnh nhi muội muội đi ngủ đi.
- A? Tốt...
Tạ Đạo Uẩn nghĩ thầm lời thoại này sao giống cha và nương thường đối thoại thế.
Sau đó Tổ An nói:
- Ngươi đến trên giường ta ngủ đi.
- Há, a?
Tạ Đạo Uẩn khiếp sợ, Tổ đại ca không khỏi quá trực tiếp rồi.
Tuy ta rất có hảo cảm với hắn, nhưng không có phụ mẫu chi mệnh, cũng không có môi giới chi ngôn, chúng ta như vậy chẳng phải tằng tịu với nhau?
Nàng xuất thân thư hương môn đệ, phương diện gia giáo này xưa nay rất nghiêm ngặt.
Nhưng nếu là Tổ đại ca, cũng không phải không được, chỉ là hắn và Sở đại tiểu thư vương vấn chưa dứt, mình tham gia vào, đến thời điểm danh phận tính toán làm sao...
Trong chớp nhoáng này đầu óc nàng lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Tổ An sững sờ, biết nàng nghĩ sai:
- Ta cảm thấy gian phòng bên ngoài chỉ có một cái giường thô sơ, quá ủy khuất Lệnh nhi muội muội, vừa vặn tối nay ta có việc ra ngoài không trở lại, ngươi có thể ngủ phòng ta.
Vì biểu hiện trong sạch, sau khi hắn nói xong, cũng không đợi đối phương đáp lại, trực tiếp đi ra cửa.
- A, mất mặt chết người!
Tạ Đạo Uẩn nhảy lên giường mình, kéo chăn che kín đầu, trên giường lăn qua lăn lại, hai chân lúng túng đạp loạn trong không khí.
Thật lâu sau, khuôn mặt đỏ bừng từ trong chăn vươn ra, nhìn phương hướng Tổ An rời đi, miệng lẩm bẩm nói:
- Tổ đại ca thật là quân tử, vì tránh hiềm nghi, thậm chí còn cố ý tìm lý do ra ngoài.
Nàng kéo chăn mền ngồi ở trên giường, cũng không biết nghĩ cái gì, biểu lộ trở nên si ngốc.
Lại nói Tổ An rời biệt viện, dự định đi tìm Sở Sơ Nhan, hôm nay bồi tiếp Tạ Đạo Uẩn đi dạo trong núi, nghe những đệ tử tông môn kia nghị luận hai vị tiên tử của Bạch Ngọc Kinh phong hoa tuyệt đại, nghe bọn hắn miêu tả, hắn biết Yến Tuyết Ngân và Sở Sơ Nhan cũng tới Tử Sơn, trong lúc nhất thời không khỏi tâm hoa nộ phóng.
Mãi mới chờ được tối đến xử lý xong sự tình, hắn rốt cuộc kìm nén không được tình tương tư.
Ai biết vừa ra biệt viện, hắn chú ý tới một bóng trắng lén lén lút lút lóe lên:
- Ai!
Hai đạo sát cơ ban ngày để hắn không yên lòng, không nghĩ tới đối phương tìm tới cửa nhanh như vậy, trong nháy mắt liền bổ nhào qua.
Thân pháp của người kia cực kỳ cao minh, xoay người tránh đi một trảo này của hắn.