Đáng tiếc bây giờ tu vi của Tổ An đâu có dễ dàng tránh được như vậy, đang muốn biến chiêu, chợt thấy một khuôn mặt hơi cáu, hắn không khỏi vừa mừng vừa sợ:
- Sơ Nhan, tại sao là ngươi?
- Tối nay ngươi hẳn không muốn nhìn thấy ta nha.
Sở Sơ Nhan hừ một tiếng, trực tiếp đi đến bên cạnh.
Tổ An vội vàng theo sau:
- Sao có thể chứ, buổi chiều ta nghe những đệ tử kia nói Bạch Ngọc Kinh đến hai tiên nữ, ta liền biết là ngươi, vừa có cơ hội ta liền đi tìm ngươi.
- Ngươi không ở cùng thân binh ôn nhu động lòng người của mình sao.
Sở Sơ Nhan lạnh lùng hỏi.
Tổ An nao nao, sau đó cười rộ lên:
- Nguyên lai ngươi ăn dấm, còn lén lút chạy tới, là muốn bắt gian sao? Thế nào, có phát hiện tướng công ta thủ thân như ngọc với ngươi không?
- Ai ghen với ngươi.
Sở Sơ Nhan xì một cái.
- Sở dĩ ta tới, là muốn đề tỉnh cho ngươi một câu, có người chuẩn bị gây bất lợi cho ngươi, ngươi phải cẩn thận đề phòng.
Tổ An sững sờ:
- Ngươi được tin tức gì sao?
Sở Sơ Nhan nói:
- Lúc chiều, đột nhiên có người đưa tới một tờ giấy, ám chỉ ngươi và thân binh bên người lêu lổng... Hừ, ngươi lêu lổng với ai liên quan gì tới ta, chỉ là ngươi bị người để mắt tới còn không tự biết, nếu không đề tỉnh ngươi, chết như thế nào cũng không biết.
Trong lòng Tổ An ấm áp, tuy ngày thường Sở Sơ Nhan lạnh như băng, hơn nữa lần này rõ ràng đã ăn dấm, nhưng vẫn quan tâm an nguy của mình, không khỏi ôn nhu nắm tay nàng:
- Nói đến buổi chiều xác thực cảm nhận được hai đạo sát cơ, chỉ tiếc lúc đó không phát hiện ra đối phương.
- Nghe ngươi hình dung, hẳn là người của chín tông.
Sở Sơ Nhan vung vài cái không hất ra được thì tùy hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Lần này Đạo Môn chín tông đến rất nhiều cao thủ đỉnh phong, ngươi đến cùng đắc tội người nào?
- Muốn nói gần đây đắc tội, hơn phân nửa là Ly Hận Thiên.
Tổ An nghĩ thầm chẳng lẽ Triệu Tiểu Điệp nói sự tình ngày đó bị đánh cho tông môn?
Cũng không đến mức, đó là tự nàng chủ động yêu cầu, hơn nữa tràng cảnh lúc ấy xấu hổ như vậy, nghĩ đến nàng hẳn không có ý tứ nói cho người khác.
Nghĩ đến tình hình ở Yến Vương Phủ, Sở Sơ Nhan cũng cảm thấy hơn phân nửa như thế:
- Trong lòng ngươi biết là được, Ly Hận Thiên Quan Sầu Hải, tu vi không dưới sư phụ ta, mặc dù không đến mức lấy lớn hiếp nhỏ, nhưng không thể không phòng.
Nói xong xoay người rời đi.
- Ta lại không sợ hắn, Yến tỷ tỷ đâu?
Tổ An cười theo sau.
- Ta gọi sư phụ, ngươi gọi tỷ tỷ, ngươi có chủ tâm chiếm tiện nghi của ta đúng không.
- Ai nha, chúng ta mạnh ai nấy luận.
...
Hai người trò chuyện một chút liền đến biệt viện của Sở Sơ Nhan, Sở Sơ Nhan bất đắc dĩ nói:
- Ngươi đưa cũng đưa đến rồi, có thể trở về.
- Sự tình ngươi tìm ta đã nói xong, nhưng sự tình ta tìm ngươi còn chưa nói.
Tổ An cười híp mắt nói.
- Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Sắc mặt của Sở Sơ Nhan dần dần ửng đỏ.
- Đương nhiên là thuật nỗi khổ tương tư.
Tổ An đánh giá giai nhân trước mắt, bờ môi khẽ nhếch, giống như thần lộ lóng lánh, hắn kìm lòng không được tiến tới.
Sở Sơ Nhan hơi cắn môi:
- Thế nhưng sư phụ không cho ta gặp ngươi...
Nàng còn chưa nói xong liền ưm một tiếng, nguyên lai đối phương đã bá đạo hôn lên, nàng tượng trưng giãy dụa vài cái, thân thể liền dần dần mềm mại xuống.
Tuyết Hoa Thần Kiếm lại lạnh, nhưng làm sao ngăn được tình cảm nóng rực của người yêu.
Mới đầu hai tay Sở Sơ Nhan còn bản năng đẩy lồng ngực đối phương, bất quá cũng không lâu lắm, bất tri bất giác đã chủ động quấn lên cổ người yêu, ngượng ngùng mà chủ động đáp lại nụ hôn của Tổ An.
Đúng lúc này, bỗng nhiên hai người cùng dừng lại, ngoài cửa truyền tới thanh âm nam tử:
- Sở tiên tử, Ly Hận Thiên Chích Nhân cầu kiến.
Lúc này hai gò má của Sở Sơ Nhan diễm như đào hoa, nhìn khuôn mặt xuân ý dạt dào, Tổ An không thể không tán thưởng thời điểm băng sơn hòa tan lại xinh đẹp như vậy.
Ai biết lúc này tới một thanh âm phá phong cảnh, dọa đến Sở Sơ Nhan vội vàng ngăn bàn tay đã mò lên vú của mình, trong phòng an tĩnh, nàng ra vẻ bình tĩnh hỏi:
- Muộn như vậy, sư huynh tìm ta có chuyện gì?
Ngoài cửa, trong lòng Chích Nhân mừng rỡ, trước kia hắn tìm Sở Sơ Nhan, đối phương đều mây trôi nước chảy, thanh âm giống như tuyết đọng trên núi cao, nhưng hôm nay lại không có lãnh ý như ngày thường, hơn nữa tựa hồ nghe còn có chút ngọt ngào, chẳng lẽ có công mài sắt có ngày nên kim, nàng cảm nhận được một mảnh thâm tình của ta?
Vừa nghĩ đến đây, thanh âm của hắn có chút kích động:
- Hôm nay sắc trời không tệ, ta tới là cố ý mời Sở tiên tử đi thưởng thức cảnh đêm của Tử Sơn.
Vốn lúc hắn tới hoàn toàn không có ôm hi vọng gì, nhưng nguyên tắc của hắn là không thử mà nói, trăm phần trăm không thành công, thử mà nói, dù tỷ lệ lại nhỏ cũng không nhất định sẽ là không, nhưng bây giờ hắn chợt phát hiện khả năng thành công liên tục tăng lên.