Triệu Tiểu Điệp cũng là một trong số đó, vận khí của nàng không tốt, phân cùng tổ với Ngô Tiểu Phàm, nàng sáng suốt trực tiếp nhận thua. Nhưng đối đầu với người khác, nàng không chút nương tay, mỗi lần đều gọn gàng giải quyết đối thủ.
Đại bộ phận tình huống, nàng dùng Thải Điệp Vũ Bộ cũng đủ để đánh bại đối thủ, đụng phải thực lực tương đối mạnh, nàng vừa dùng độc, đối phương chỉ có thể nằm xuống.
Đương nhiên chỉ cần phân ra thắng bại, nàng sẽ kịp thời cho giải dược, nên không có dẫn ra tranh luận giống như Thu Hồng Lệ vừa rồi.
Bởi vì mấy ngày trước tâm thần nàng bất an, nhốt mình ở trong phòng rất ít ra ngoài, cho nên tới hôm nay đệ tử các tông mới nhìn thấy nàng lần đầu.
Tất cả đều bị dung mạo tú lệ, còn có vũ kỹ giống như Thải Điệp bay múa của nàng làm cho sợ hãi thán phục.
Lại thêm nàng rất mạnh, trong tiểu tổ bài danh chỉ thua Ngô Tiểu Phàm, nên hấp dẫn không ít nhân khí.
Rất nhiều người bắt đầu nghe ngóng cô gái xinh đẹp này là ai, khi biết nàng là nữ nhi của Tề Vương, không ít tiểu sinh anh tuấn mắt bốc kim quang.
Ánh mắt nhìn nàng tràn ngập ý tứ "ta không muốn nỗ lực".
Đủ loại nguyên nhân gia trì, nàng thành nữ thần nhân khí có thể so với Sở Sơ Nhan và Bùi Miên Mạn.
Ánh mắt của những người xung quanh, nàng không phải không cảm giác được, nếu như bình thường, nàng khẳng định sẽ kiêu ngạo đắc ý, nhưng lần này căn bản không rảnh để ý, chỉ là nhiều lần nhìn về phía thân ảnh nào đó ở trên đài.
- Có gian tình!
Vân Gian Nguyệt lạnh hừ một tiếng.
- Cái gian tình gì?
Thu Hồng Lệ giật mình.
Vân Gian Nguyệt giống như tiểu cô nương lải nhải:
- Tổ An và nữ nhân này khẳng định phát sinh qua cái gì, ngươi nhìn ánh mắt ai oán kia, bên trong đều là ái hận tình cừu.
- Thật sao? Ta không thấy như vậy?
Thu Hồng Lệ nghi ngờ liếc nhìn nàng một cái.
- Sư phụ, ta phát hiện sau khi ngươi từ Yêu tộc trở về, tựa hồ rất hay để ý những chuyện kia.
Vân Gian Nguyệt giật mình, bất động thanh sắc đáp:
- Mị thuật của ngươi là vi sư dạy, ta hiểu những thứ này có gì hiếm lạ.
- Thật sao?
Thu Hồng Lệ nửa tin nửa ngờ.
Đồng dạng hoài nghi còn có Yến Tuyết Ngân, nàng nhạy bén chú ý tới ánh mắt Triệu Tiểu Điệp nhìn Tổ An, nghĩ thầm Tề Vương và Tổ An quan hệ không phải không tốt sao? Lần trước ở phủ Yến Vương, tựa hồ hai người còn mâu thuẫn...
Mà lúc này lực chú ý của Tổ An đều đặt ở chỗ Bùi Miên Mạn, Đại Mạn Mạn một đường liên thắng, đáng tiếc sắp đụng phải một tuyển thủ liên thắng khác.
Ly Hận Thiên Chích Nhân!
Thời điểm Chích Nhân ra sân run run áo choàng trắng như tuyết của mình, lại phối hợp dung mạo anh tuấn, nhất thời dẫn tới nữ đệ tử quan chiến ở xung quanh liên tục thét lên.
- Chích Nhân ca ca thật soái, ta muốn chết...
- Cùng một chỗ thủ hộ Chích Nhân ca ca tốt nhất trên đời!
- Ca ca cố lên!
...
Nghe những nữ đệ tử ở xung quanh truy phủng, Chích Nhân vốn bởi vì sự tình Sở Sơ Nhan, tâm tình có chút mù mịt, rốt cục thư giãn chút, hắn khoảng cách gần nhìn cô gái đối diện, cũng không nhịn được có chút thất thần.
Vốn hắn nghĩ Sở Sơ Nhan là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời, nhưng không nghĩ tới lại có tồn tại không thua kém nàng một chút nào.
Nữ tử trước mắt đẹp hoàn toàn khác biệt với Sở Sơ Nhan, một cái nhăn mày một nụ cười đều làm người chấn động hồn phách như vậy.
Đương nhiên câu hồn đoạt phách nhất vẫn là ngực, thật sự là có thể khiến ánh mắt và tim người ta nhảy lên theo.
Hắn hít sâu một hơi, âm thầm cảnh cáo mình, không thể làm sự tình có lỗi với Sở tiên tử, ta là toàn tâm toàn ý với Sở tiên tử.
Sau đó nhìn Bùi Miên Mạn nói:
- Bùi cô nương, ngươi nhận thua đi, lấy thực lực của ngươi, hoàn toàn có tư cách lấy vị trí thứ hai tiến vào vòng trong.
Bùi Miên Mạn vuốt lọn tóc bị gió thổi có chút lộn xộn, khẽ cười nói:
- Đa tạ sư huynh hảo ý nhắc nhở, chỉ bất quá ta vẫn muốn thử một lần.
Lời vừa nói ra, nụ cười của Chích Nhân cứng đờ, giữa sân nhất thời rơi vào yên tĩnh quỷ dị.
Từ vừa rồi La Phù Sơn không biết tự lượng sức mình khiêu chiến đệ tử thủ tịch trọng thương, này là người thứ hai dám khiêu chiến đệ tử thủ tịch.
Không ít người đều lo lắng thay Bùi Miên Mạn, dù sao đại cô nương xinh đẹp như vậy, nụ cười lại ngọt như vậy, ai có thể không sinh lòng hảo cảm.
Mấy chưởng môn trao đổi ánh mắt, trừ Ly Hận Thiên Quan Sầu Hải sắc mặt khó coi, mấy khác đều gật đầu.
Vương Vô Tà nhịn không được tán thưởng:
- Tu sĩ chúng ta, tu hành tự nhiên nên có loại dũng khí vượt khó tiến lên, tranh thủ đệ nhất này.
Trước đó mọi người nhìn thấy đệ tử thủ tịch liền đầu hàng, thực sự làm trái bản ý cử hành thi đấu rèn luyện đệ tử của Đạo môn chín tông.
Quan Sầu Hải nghĩ thầm gia hỏa này miệng nói dễ nghe, còn không phải bởi vì khiêu chiến không phải học trò của ngươi Ngô Tiểu Phàm.