Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 2999 - Chương 2999 - Nhiệm Vụ Không Có Khả Năng

Chương 2999 - Nhiệm vụ không có khả năng
Chương 2999 - Nhiệm vụ không có khả năng

Tổ An nói một câu, chủ yếu là hắn muốn thể nghiệm tinh thần công kích của đối phương, miễn cho ngày sau gặp lại cao thủ ở phương diện này luống cuống tay chân, mặt khác hắn rất muốn biết, đối phương đến cùng có năng lực chế phục Kim Bài Đệ Thất hay không.

- Cuồng vọng!

Hoắc tiên sinh vừa dứt lời, hoa văn trên trán sống lại, hình thành mắt dọc, tản ra quang mang quỷ dị nhìn Tổ An.

Tổ An chỉ cảm thấy hoa mắt, xung quanh không còn là Như Ý Phường, ngược lại là nhà cao tầng, trên đường cái chạy đủ loại xe, thỉnh thoảng còn có tàu điện ngầm lướt qua.

Người đi đường chen vai đụng chân, nữ nhân trang điểm mát lạnh thời thượng, nam nhân... Ân, tương đối không chú trọng trang điểm một chút.

Cách đó không xa, màn hình điện tử của trung tâm mua sắm thay nhau quảng cáo, phía trên còn là Tiểu Long Nữ kiếp trước hắn thích nhất...

Mộng cảnh thật lợi hại, thậm chí ngay cả cái này cũng có thể tạo ra?

Tổ An thở dài:

- Thế giới này thật làm cho người hoài niệm, nếu không phải ta sớm chuẩn bị, nói không chừng sẽ triệt để mất phương hướng ở chỗ này.

Vừa dứt lời, hắn rút kiếm, vung lên, kiếm khí đầy trời chém ra, toàn bộ thế giới trước mắt phá nát, ngay sau đó Như Ý Phường cổ kính lại xuất hiện ở trước mắt.

Đồng thời còn có ánh mắt tràn ngập kinh khủng của Hoắc tiên sinh, hắn che mắt dọc, máu tươi từ trong khe hở ngón tay chảy ra, một tay khác run rẩy chỉ vào Tổ An:

- Ngươi... Ngươi đến cùng là ai?

Vừa mới một kiếm kia lại trực tiếp hủy diệt mộng cảnh hắn kiến tạo, cái này là tu vi bực nào, lúc nào Kim Bài Tú Y có bản lãnh như thế.

Ngón tay của Tổ An búng một cái, mấy đạo kình khí đánh trúng Hoắc tiên sinh, triệt để trấn áp hắn:

- Hiện tại là ta hỏi ngươi.

Tròng mắt của Hoắc tiên sinh xoay chuyển:

- Chỉ sợ vị đại nhân này có chút hiểu lầm, ta là khách khanh của Yến Vương Phủ, ngày bình thường tuân theo pháp luật, không có làm chuyện xấu xa gì.

- Đừng cầm Yến Vương tới dọa ta.

Tổ An nhàn nhạt liếc hắn một cái, ánh mắt sắc bén để hắn run rẩy.

Trong lòng Hoắc tiên sinh run lên, người trước mắt này thực thâm bất khả trắc:

- Không biết vị đại nhân này muốn hỏi gì? Lão... Tại hạ nhất định biết gì nói nấy.

Tổ An cười cười:

- Ta vẫn thích bộ dáng kiệt ngao bất thuần vừa rồi của ngươi hơn.

Hoắc tiên sinh vội vàng cười làm lành:

- Ở trước mặt đại nhân ta nào dám kiệt ngao bất thuần.

- Kim Bài Đệ Thất đến cùng chết như thế nào?

Tổ An mở miệng hỏi.

Hoắc tiên sinh đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó biến sắc nói:

- Ta cũng tò mò, thực ra không chỉ ta, ngay cả Vương gia cũng tò mò, một mực tra Kim Bài Đệ Thất đến cùng là làm sao chết.

Tổ An sầm mặt lại:

- Xem ra ngươi chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ.

Hoắc tiên sinh vội vàng nói:

- Đại nhân, ta thật không có lừa ngươi.

- Nếu ngươi không nói, ta sẽ dùng hình.

Tổ An lạnh lùng nói.

- Ngài bảo ta nói cái gì.

Hoắc tiên sinh khóc không ra nước mắt, đồng thời ánh mắt lặng lẽ dò xét bốn phía, hiển nhiên cảm thấy loại hoàn cảnh này, sẽ không có hình cụ gì.

Tổ An cũng không nói nhảm, trực tiếp thi triển Nhất Băng Thể Nghiệm Thẻ.

Sau lưng đâm ngươi không nhất định là đao, tê tâm liệt phế kêu rên cũng không nhất định là thống khổ, hai vai gánh không nhất định là trách nhiệm, trong miệng hấp thu không nhất định là giáo huấn! Hữu hiệu với giống đực, có thể thay vào thị giác của giống cái bị khi dễ qua, hô to nhất băng nhất băng, vô hiệu với đồng nam...

Tú Y Sứ Giả tra khảo càng chuyên nghiệp, chỉ bất quá thời điểm này không kịp trở về, hơn nữa khó tránh khỏi bên kia có nằm vùng của Yến Vương.

Còn lão nhân này cũng là trừng phạt đúng tội, hắn có đam mê đặc thù, vậy để hắn nếm thử tư vị bị người khi dễ.

- A!

Hoắc tiên sinh kêu thảm, ở trong đầu hắn, đột nhiên xuất hiện mấy đại hán cường tráng, từng người đè lấy hai tay hai chân của hắn, sau đó kéo quần hắn xuống...

- Nhất băng nhất băng!

Cũng không lâu lắm, toàn thân Hoắc tiên sinh run rẩy, trong miệng phát ra các loại từ ngữ không biết ý nghĩa.

Tổ An sững sờ, gia hỏa này kém như thế? Nhanh như vậy liền ra?

Sau đó thu hồi kỹ năng, nhìn lão giả ở trên mặt đất cuộn thành một đoàn:

- Hiện tại có thể nói chưa?

Hoắc tiên sinh run rẩy sờ cái mông, sau đó dường như bị nóng vội vàng thu tay về, trên mặt ửng hồng không bình thường:

- Đại nhân, ta thật không có lừa ngươi.

Sắc mặt Tổ An trầm xuống:

- Xem ra ngươi còn không chịu đủ.

Sau đó phát động Nhất Băng Thể Nghiệm Thẻ lần nữa.

- Không muốn... A!

Lại hét thảm một tiếng.

Tổ An nhìn nhìn, thực có chút cay mắt, nên chạy đến cửa sổ hóng gió, cách một hồi lại hỏi:

- Bây giờ có thể nói chưa?

- Ta không biết nói cái gì.

- Nhất Băng Thể Nghiệm Thẻ!

...

Lại qua một lúc, Tổ An hỏi lần nữa:

- Hiện tại thì sao?

- Không nói, kiên quyết không nói!

Không nghĩ đến thái độ của Hoắc tiên sinh càng ngày càng cứng rắn.

Bình Luận (0)
Comment