Nếu nói người khác muốn bắt chước chữ viết rất khó, nhưng đối với bọn hắn lại thành sự tình dễ như trở bàn tay.
- Được...
Tạ Đạo Uẩn nghe lời đi qua ngồi, tay cầm thư lên xem, nụ cười trên mặt dần dần cứng đờ.
Phát giác được nàng dị dạng, Tổ An vội vàng hỏi.
- Thế nào, nét chữ này không dễ bắt chước sao?
- Ngược lại cũng không phải.
Tạ Đạo Uẩn lộ vẻ do dự, sau một lúc lâu rốt cục sâu kín nói.
- Tổ đại ca định hẹn cô nương nhà nào hẹn hò sao.
Tổ An nhịn không được bật cười.
- Ngươi hiểu lầm, không phải ta, mà là... mà là một nhiệm vụ cần có, ngươi suy nghĩ một chút, nếu là ta mà nói, cần gì phải bắt chước chữ viết.
Hắn cũng không tiện nói là đôi sư huynh muội của Bích Lạc Cung, miễn cho dọa sợ nàng tạo thành ảnh hưởng không tốt.
- Cũng đúng!
Hai mắt Tạ Đạo Uẩn tỏa sáng, nhất thời vui vẻ ra mặt.
Thoáng cuốn tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng như tuyết, bắt đầu đối chiếu mà viết.
- Có khó lắm không?
Tổ An có chút bận tâm hỏi, mặc kệ là chữ viết của Vạn Thông Thiên hay Hỏa Linh sư thái đều có phong cách cá nhân rõ ràng, đây cũng là nguyên nhân trước đó hắn cảm thấy khó xử.
- Đổi thành người khác có lẽ có chút khó, nhưng Tổ đại ca ngươi đừng quên ta làm cái gì.
Khuôn mặt Tạ Đạo Uẩn rạng rỡ, tản ra quang mang tự tin.
Rất nhanh viết xong hai phong thư, Tổ An xem xét, phát hiện giống Vạn Thông Thiên và Hỏa Linh sư thái như đúc, không khỏi tán thưởng.
- Thực nghĩ không ra, bàn tay thanh tú như thế, lại có thể viết ra văn tự mạnh mẽ như vậy.
Tạ Đạo Uẩn đỏ mặt.
- Có thể giúp được Tổ đại ca liền tốt.
- Ngươi đi ngủ sớm một chút, ta ra ngoài một chuyến.
Tổ An cất thứ vào trong ngực, muốn đi ra ngoài.
- Tổ đại ca...
Tạ Đạo Uẩn gọi hắn lại.
- Tối nay ngươi có trở về không?
Tổ An sững sờ.
- Có khả năng trở về rất muộn.
Đi trị thương giúp Đại Mạn Mạn, dù sao cũng phải mất hơn nửa buổi tối.
Đương nhiên cũng không thể qua đêm, bằng không bị người Bích Lạc Cung phát hiện thì phiền phức.
Nghe hắn sẽ trở về, Tạ Đạo Uẩn âm thầm buông lỏng một hơi.
- Cầu chúc Tổ đại ca hoàn thành viên mãn nhiệm vụ!
Thần sắc Tổ An cổ quái, phất phất tay từ biệt, biến mất ở trong trời đêm.
Lại nói trong biệt viện của Bích Lạc Cung, Hỏa Linh sư thái và Bùi Miên Mạn đang trò chuyện, nói sự tình liên quan tới tỷ thí mấy ngày sau.
Bùi Miên Mạn không tập trung đáp lại, trong đầu nghĩ đến trước đó A Tổ nói là có ý gì.
Đúng lúc này, bỗng nhiên sắc mặt của Hỏa Linh sư thái phát lạnh, ống tay áo cuốn một cái, một đồ vật từ ngoài cửa sổ bắn vào, bị nàng cuốn lại.
Trong chớp nhoáng nàng đã lướt tới cửa, ánh mắt sắc bén liếc nhìn bốn phía, đáng tiếc chỉ có tiếng côn trùng thưa thớt, nơi nào còn có nửa cái bóng người.
- Sư phụ, làm sao vậy?
Bùi Miên Mạn cũng chạy ra.
- Mới vừa tới một cao thủ.
Sắc mặt Hỏa Linh sư thái nghiêm túc, có thể truyền tin không bị ta phát hiện, toàn bộ Tử Sơn chỉ có mấy người.
Bất quá những người này đều không cần làm việc quỷ quái như thế, chẳng lẽ có cao thủ khác trà trộn vào?
Suy nghĩ một chút, nàng cầm lấy lá thư, dùng thần niệm cảm ứng, thấy bên trong không có cơ quan, lúc này mới mở ra.
Chữ viết đập vào mí mắt để cho nàng nhất thời giật mình, đợi thấy rõ nội dung, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, vô số tâm tình xông lên, có thể nói cực kỳ đặc sắc.
- Sư phụ, phía trên viết cái gì vậy?
Bùi Miên Mạn chưa từng ở trên mặt sư phụ gặp qua biểu lộ như vậy, nhịn không được nhón chân lên lại gần nhìn.
- Không có gì, một người nhàm chán viết đồ vật nhàm chán mà thôi, không cần để ý.
Hỏa Linh sư thái vội vàng cất thư vào trong lòng.
- Chúng ta nói tiếp sự tình vừa rồi.
Bùi Miên Mạn a một tiếng, cũng không tiện hỏi lại.
Vừa rồi là Bùi Miên Mạn không tập trung, kết quả hiện tại đến phiên Hỏa Linh sư thái không tập trung.
Nàng nhìn như mây trôi nước chảy, nội tâm sớm đã sóng to gió lớn.
Vì sao hỗn đản kia lại viết thư như vậy cho ta?
Không phải hắn thì là ai, bút ký của hắn ta làm sao có thể không biết?
Cả biệt viện, có thể lặng yên không tiếng động đưa thư, trừ hắn thì có thể là ai?
Chẳng lẽ bởi vì lúc trước cùng nhau kề vai chiến đấu, để hắn nhớ tới tình cảm năm xưa?
Nhưng bây giờ hắn đã lấy vợ sinh con, viết những thứ này cho ta lại có ý nghĩa gì?
Hừ, hắn cho rằng hắn là ai, nói muốn gặp ta, ta liền đi gặp hắn?
Còn hẹn ở Thiên Trì Phong xa xôi yên lặng nhất, hắn đến cùng muốn làm gì?
...
Cách một hồi, Bùi Miên Mạn cũng phát giác được trạng thái của nàng có chút không đúng, cẩn thận từng li từng tí nói.
- Sư phụ, mấy ngày nay ngươi vì giúp ta khôi phục quá mệt mỏi, không bằng trở về nghỉ ngơi một chút đi.
- Vi sư không mệt.
Hỏa Linh sư thái vô ý thức đáp, bất quá do dự một chút, cuối cùng đứng lên nói.
- Cũng tốt, chính ngươi điều tức một phen đi.