Sau khi nói xong, trở lại trong phòng mình, tay có chút run rẩy lấy lá thư ra, không ngừng nhìn nội dung, biểu lộ một hồi giống khóc, một hồi giống cười.
Nửa ngày sau, nàng bỗng nhiên đứng dậy, tự nhủ.
- Hừ, ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi dự định nói cái gì!
Đứng dậy muốn đi ra ngoài, rất nhanh lại trở về phòng.
Trên mặt lộ ra vẻ giãy dụa, bất quá vẫn từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm gương, đồng thời còn có son và phấn.
Nhìn bộ trang điểm quen thuộc lại xa lạ này, trên mặt nàng lộ ra vẻ đau thương, bộ trang điểm này là năm đó Vạn Thông Thiên đưa cho nàng.
Lần cuối cùng dùng đã qua bao nhiêu năm?
30 năm, hay 50 năm?
...
May mắn là, đặt ở trong túi trữ vật không sợ biến chất.
Nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, theo động tác bôi phấn, dường như nhớ lại thời gian ngày xưa, khóe mắt nghiêm khắc chậm rãi nhu hòa, thậm chí nhiều một tia thẹn thùng của thiếu nữ.
Lại nói Bùi Miên Mạn đang ở trong phòng lo lắng, bỗng nhiên cửa sổ cọt kẹt, nàng quay đầu, vừa hay nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
- A Tổ!
Bùi Miên Mạn vừa mừng vừa sợ, vội vàng chạy tới tiếp ứng hắn.
- Sao ngươi lại tới, sư phụ còn ở sát vách.
Tổ An nhảy vào, cho nàng một cái ôm yêu thương, cảm nhận được vẻ áp bách quen thuộc ở trước ngực, cười hì hì nói.
- Yên tâm đi, trong thời gian ngắn nàng không về được.
Vốn từ đầu kế hoạch của hắn chỉ là giả mạo Vạn Thông Thiên viết thư cho Hỏa Linh sư thái, nhưng về sau cảm thấy như vậy quá tổn hại, nếu để Hỏa Linh sư thái ở trong gió rét chờ một đêm, sinh ra oán niệm hơn phân nửa đủ để xé nát Vạn Thông Thiên...
Cho nên đổi thành viết thư cho hai người, cơ hội đã sáng tạo cho bọn hắn, có thể nắm chặt hay không, thì nhìn duyên phận của hai người.
- Lá thư kia là ngươi viết?
Bùi Miên Mạn không phải người ngu, rất nhanh liền kịp phản ứng.
- Bằng không làm sao dẫn dắt cái bóng đèn kia rời đi.
Tổ An có chút đắc ý, tán dương mình cơ trí.
- Ngươi đến cùng viết cái gì, lại có thể dẫn dắt sư phụ ta rời đi?
Trong mắt Bùi Miên Mạn tràn ngập hiếu kỳ.
- Khụ khụ, tóm lại là chuyện tốt.
Tổ An cũng không tiện nói thật, nếu bị nàng biết mình dùng loại chuyện này chọc ghẹo sư phụ nàng, khó đảm bảo sẽ không tức giận.
Thấy nàng còn muốn truy vấn, Tổ An vội vàng đổi chủ đề.
- Cố ý để cửa cho ta, Mạn Mạn ngươi quả nhiên cùng ta tâm hữu linh tê.
Phụ cận chỗ ở của người tu hành đều sẽ bố trí trận pháp phòng ngự, nếu không có chủ nhân đồng ý, muốn lặng yên không tiếng động lẻn vào là rất khó khăn.
Bùi Miên Mạn hơi đỏ mặt.
- Phi, ta chỉ quên đóng cửa sổ mà thôi, ở đâu là cố ý để cửa cho ngươi.
- Nhanh để ca ca kiểm tra thân thể cho ngươi một chút, nhìn xem bây giờ ngươi khôi phục thế nào.
Tổ An vừa cười một duỗi ma trảo về phía nàng.
- Chán ghét...
Bùi Miên Mạn miệng nói chán ghét, nhưng trong giọng nói không có chút chán ghét, hai người rất tự nhiên rúc vào nhau, kể rõ tương tư sau khi ly biệt.
Cách một hồi Tổ An nói.
- Thương thế của ngươi khôi phục quá chậm, mấy ngày sau tỷ thí sẽ gặp nguy hiểm, ta lấy Hồng Mông chi khí trị thương giúp ngươi.
- Không muốn...
Bùi Miên Mạn đỏ mặt chạy đi, hai người ở cùng nhau thời gian dài như vậy, há không biết hắn trị thương là muốn thông qua hình thức gì?
Tổ An vui vẻ.
- Ngươi một bên nói không muốn, một bên chạy tới giường là có ý gì?
Bùi Miên Mạn cực kỳ lúng túng, nắm lên cái gối đuổi theo đánh hắn, bất quá đánh đánh, hai người không biết lúc nào đã lăn lên giường.
- Ngươi... Không phải nói muốn trị thương cho ta sao, sao một mực... hôn ta.
Thanh âm của Bùi Miên Mạn hơi run.
Tổ An từ trong bộ ngực to lớn của nàng ngẩng đầu lên, cười híp mắt nói.
- Đây là công tác chuẩn bị trước khi trị thương.
- Thật là một hỗn đản vừa để người ta chán ghét, lại khiến người ta ưa thích...
Cặp mắt đào hoa của Bùi Miên Mạn sắp chảy ra nước, cánh tay ngọc nhẹ nhàng ôm hắn, rất tự nhiên bắt đầu phối hợp.
Chụt chụt…
Hai người xa cách từ lâu gặp lại, giống như củi khô lửa mạnh, điểm một phát liền triệt để bạo phát ra.
- Ừm...
Tổ An thưởng thức hương thơm ngọt ngào từ bờ môi của nàng, cảm thấy toàn thân càng lúc càng khô nóng, hận không thể vò nát nàng ở trong ngực mình, khi phát giác được bàn tay của Tổ An đã bắt đầu luồn vào trong vạt áo của mình, Bùi Miên Mạn vừa ngượng ngùng vừa khát vọng.
Lúc này Bùi Miên Mạn cũng đã động tình, xa cách bao lâu, bây giờ gặp lại, cả người trở nên phấn khích khó dằn, lúc này nàng thậm chí quên mất chuyện trị thương, chỉ muốn cùng tình lang cá nước sum vầy.
Y phục từ từ rơi xuống giường, hiện ra ở trước mắt Tổ An là một thân thể thanh xuân hoàn mỹ, da thịt trắng hồng tràn ngập co dãn, nhìn giống như dương chi bạch ngọc khắc thành, nhất là bộ ngực to lớn lại căng mịn, làm Tổ An nhìn cũng có chút si ngốc.