- A Tổ…
Phảng phất như tiếng kêu hờn dỗi từ trong yết hầu tràn ra, âm thanh gọi A Tổ này của Bùi Miên Mạn vừa ngọt lại vừa nũng nịu, Tổ An đâu còn nhịn được, thân thể nặng nề đè lên người nàng, dù có chút ngượng ngùng, nhưng Bùi Miên Mạn vẫn rất phối hợp…
…
Tổ An cũng chưa quên vận chuyển Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh giúp nàng khôi phục thương thế, chỉ bất quá loại trị thương này, sẽ để cho thân thể Thụ Thuật Giả mẫn cảm hơn ngày thường vô số lần.
Rất nhanh Bùi Miên Mạn liền quân lính tan rã, miệng gọi hảo ca ca cầu xin tha thứ không ngừng, thế nhưng nàng không hiểu, càng cầu khẩn, nghe vào trong tai nam nhân, chính là xuân dược mạnh nhất.
Thời điểm hai người trị thương say sưa, bỗng nhiên Tổ An biến sắc, có lầm hay không, mỗi lần đều trùng hợp như vậy?
Ông trời, ngươi có phải chơi ta hay không?
- Làm sao vậy?
Cảm nhận được hắn chần chờ, Bùi Miên Mạn lười biếng hỏi.
Có điều rất nhanh nàng liền biết, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, ngay sau đó một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
- Mạn Mạn, ta là Sơ Nhan.
Nghe được thanh âm của Sở Sơ Nhan, trong nháy mắt toàn thân Bùi Miên Mạn căng cứng, sau đó không tự chủ được run rẩy.
Tổ An âm thầm kêu khổ, nào ngờ tới tình huống đồng dạng lại trình diễn một lần, lần trước bị Yến Tuyết Ngân phát hiện, lần này hắn vốn hấp thụ giáo huấn, nhưng không ngăn nổi Đại Mạn Mạn quá...
Bùi Miên Mạn phát ra những từ vô nghĩa:
- Đừng…uh…uh…sứ..ơ.ng…a hh…
Tổ An nhấp như điên, hai tay ra sức bóp bộ ngực, làm cho Bùi Miên Mạn không ngừng bật ra những tiếng rên lớn:
- Ah..ah..ah..chết…thiếp…rồi, sướng… quá…
Bùi Miên Mạn đu cả người lên mình hắn, ưỡn ngực, mắt nhắm nghiền, Tổ An biết nàng đã tới cực điểm, lúc này hắn cũng đã đạt cực khoái, người gồng cứng lên.
Côn thịt của Tổ An xuất tinh thẳng vào mọi ngóc ngách trong âm hộ nàng, hai người chăm chú ôm nhau, dường như muốn vò đối phương vào trong thân thể mình.
Cái này vốn là thời khắc ngọt ngào nhất giữa người yêu, nếu như không có người khác ở bên ngoài mà nói, khẳng định sẽ rất vui vẻ.
Nhưng hết lần này tới lần khác bên ngoài còn có người, hơn nữa còn là một người đặc biệt.
- Mạn Mạn?
Bên ngoài lần nữa truyền đến thanh âm nghi hoặc của Sở Sơ Nhan, hiển nhiên kỳ quái vì sao nàng lâu như vậy không có trả lời.
- Ừm, Sơ Nhan?
Thanh âm của Bùi Miên Mạn có chút bối rối, vừa đẩy nam nhân kia xuống khỏi người mình, vừa luống cuống tay chân mặc quần áo.
- Nghe sư phụ nói mới biết ngươi cũng đến Tử Sơn, còn ở trong thi đấu bị thương, ta cố ý mang đến cho ngươi một viên Băng Tâm Tạo Hóa Đan, có thể trợ giúp ngươi sớm khôi phục.
Trong lòng Sở Sơ Nhan có chút kỳ quái, nghĩ thầm nghe thanh âm từ phòng trong truyền đến, chẳng lẽ vừa rồi nàng đang ngủ?
Tổ An giật mình, Băng Tâm Tạo Hóa Đan, trước đó hắn thấy Yến Tuyết Ngân dùng qua, là thánh dược chữa thương cao cấp nhất của Bạch Ngọc Kinh, thậm chí còn tốt hơn Ngọc Tủy Hoàn Dương Đan của Kỷ Đăng Đồ, vô cùng trân quý, ngay cả Yến Tuyết Ngân thân là quan chủ, trên người cũng không có mấy viên.
Sở Sơ Nhan lại cầm một viên đến đưa cho Bùi Miên Mạn?
Cùng là Đạo môn chín tông, Bùi Miên Mạn tự nhiên nghe qua Băng Tâm Tạo Hóa Đan trân quý, trong lòng vừa khiếp sợ vừa cảm động, không nghĩ đến nàng sẽ đưa cho mình linh dược trân quý như vậy, mà mình lại ở sau lưng trộm tình...
Trong nháy mắt nàng có chút ảo não tự trách, ngay cả nhìn Tổ An cũng cảm thấy không vừa mắt.
- Ngươi chờ một lát!
Bùi Miên Mạn nhanh chóng mặc y phục, bất quá trong nháy mắt đứng lên liền cảm giác được cái gì, không khỏi hung hăng trừng Tổ An, đều là gia hỏa này làm chuyện tốt!
Tổ An bất đắc dĩ, cảnh tượng này sao quen mắt như vậy?
Bùi Miên Mạn đẩy hắn đến bên cửa sổ, ra hiệu hắn nhanh cút, Tổ An phiền muộn, sao cảm giác mình mới là bên thứ ba thế nhỉ?
Bất quá loại thời điểm này, hắn cũng không có dũng khí đối mặt Sở Sơ Nhan, chỉ có thể chột dạ đào tẩu.
Bùi Miên Mạn thì nhanh chóng trở lại giường, sửa sang đệm chăn lộn xộn, lúc này mới chạy đi mở cửa:
- Sơ Nhan, không có ý tứ, những ngày này bởi vì trị thương, tinh thần mệt mỏi, vừa rồi ngủ một giấc.
Sở Sơ Nhan có chút xấu hổ:
- Đều là ta không tốt, quấy rầy ngươi nghỉ ngơi.
- Không có không có, thật vất vả nhìn thấy hảo bằng hữu, cao hứng còn không kịp đây.
Bùi Miên Mạn vừa nói vừa mời nàng vào nhà.
Người ta đưa đan dược trân quý như vậy tới, ngay cả phòng cũng không cho vào mà nói, về tình về lý đều không thích hợp, ngược lại càng dễ gây nên hoài nghi.
Sở Sơ Nhan không có cự tuyệt, dù sao năm đó ở Minh Nguyệt thành, tính tình nàng cao lạnh, lại muốn ra vẻ uy nghiêm chống đỡ gia tộc, có thể nói cơ bản không có bằng hữu gì, mà Bùi Miên Mạn cơ hồ có thể tính là bằng hữu duy nhất của nàng.
- Đến muộn như vậy, chủ yếu là không muốn ngoại nhân biết quan hệ giữa chúng ta, hai ngày này nói bóng nói gió liên quan tới ta quá nhiều, lo lắng dẫn ra phiền phức không tất yếu cho ngươi.