- Lừa gạt huynh đệ không sao, nhưng lừa gạt mình sẽ không tốt, chúng ta biết tâm tình của ngươi hiện tại.
Mấy Ngân Bài khác càng đồng tình, trong lòng còn có chút chua chua, dù sao Trương Tử Đồng xinh đẹp như vậy, ai không thích chứ.
Tiếu Kiến Nhân sầm mặt lại:
- Các ngươi không hiểu Thập Nhất đại nhân, ta tin tưởng hắn tuyệt đối không phải loại người kia, hơn nữa dù đúng như các ngươi nghĩ, hắn cũng khẳng định là vì cứu Trương cô nương, hoặc có dụng ý khác, tuyệt đối không phải vì sắc đẹp.
Người khác cười ngượng ngùng, chỉ cảm thấy tự chuốc nhục nhã, không đi an ủi hắn nữa.
Lúc này trong phòng truyền đến tiếng rên rỉ cao vút, sau đó triệt để khôi phục lại bình tĩnh.
Mấy người nghe mà trong lòng cuồng loạn, miệng đắng lưỡi khô, cảm thấy ở lại đây không tốt lắm, nên vội vàng ra ngoài lưu lại không gian riêng tư cho lãnh đạo.
Tiếu Kiến Nhân do dự một chút, cũng đi ra ngoài, có điều hắn không đi xa, mà thủ ở trong sân, phòng ngừa kẻ khác tiếp cận.
Lúc này trong phòng, toàn thân Trương Tử Đồng đổ mồ hôi đầm đìa, tóc mai áp sát vào da thịt, khuôn mặt nàng đỏ ửng nhìn nam nhân bên người, biểu lộ có chút chấn kinh, lại tràn ngập ngượng ngùng và quẫn bách.
Chỉ có chính nàng biết, lúc này hoa huyệt của mình đã ướt nhẹp, cả người hư thoát vì cao triều mấy lần.
Tổ An thu ngón tay lại:
- Được rồi, tuy độc tố còn sót lại chưa hoàn toàn trừ sạch sẽ, nhưng tính mạng hẳn không lo, tu dưỡng một đoạn thời gian là có thể khôi phục.
- Ngươi... ngươi làm cái gì, vì sao ngay cả loại kịch độc này cũng có thể giải?
Trong lòng Trương Tử Đồng lại bổ sung một câu, mấu chốt là còn có cảm thấy khó xử như vậy.
Thanh âm nàng khàn khàn, cũng không biết có phải vì vừa rồi rên rỉ quá nhiều hay không.
Vừa rồi nàng thân là nữ tử, ở trước mặt nam nhân có thể nói biểu hiện ra một mặt "khuất nhục" nhất.
Nếu đối phương là người yêu thì cũng thôi, nhưng nghiêm chỉnh mà nói, chỉ là một nam tử xa lạ, mình ngay cả dáng dấp của hắn ra sao cũng không biết.
Tổ An cũng có chút xấu hổ, Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh tầng thứ ba có thể giúp người giải độc, nhưng tác dụng phụ xác thực rất rõ ràng, dễ dàng để thân thể nữ tử mẫn cảm hơn vô số lần, giống như đang ân ái...
Hắn ho nhẹ một tiếng:
- Những chuyện kia đều không trọng yếu, ta rất hiếu kì, năm đó Kim Bài Đệ Thất cứu ngươi, lại một tay bồi dưỡng ngươi, đối đãi ngươi có thể nói ân trọng như núi, ngươi cũng tiết lộ qua coi đối phương như nghĩa phụ, vì sao ngươi lại phản bội hắn, còn hại chết hắn?
Nghe hắn nói, thần sắc của Trương Tử Đồng có chút thương cảm.
Không biết có phải vừa rồi một mặt tư ẩn nhất của mình lộ ra ở trước mặt đối phương hay vì cái gì, thần sắc nàng nhìn về phía Tổ An càng nhu hòa, cũng không kháng cự kể hắn nghe một ít tình báo không quá trọng yếu:
- Thất đại nhân xác thực rất tốt với ta, nếu không phải hắn hại ta cửa nát nhà tan, nói không chừng ta thực sẽ coi hắn như nghĩa phụ.
Tổ An giật mình:
- Cửa nát nhà tan?
- Đúng.
Trong mắt Trương Tử Đồng lóe lên vẻ oán hận.
- Khi đó ta còn nhỏ, nhớ có một ngày Kim Bài Đệ Thất dẫn người xuất hiện ở trong nhà, lúc đó cha ta rất sợ hãi, bất quá vẫn đi ra nghênh đón, kết quả không biết chuyện như thế nào, song phương đánh nhau, nhà chúng ta bị diệt môn.
- Nếu không phải vú nuôi trong phủ liều chết đưa ta ra ngoài, chỉ sợ ta đã chết ở trong tai hoạ, thế nhưng vì cứu ta, vú nuôi để con nàng thay quần áo chết thế ta, mà vú nuôi cũng bởi vì trúng một tiễn, thương thế quá nặng mà chết.
Nói đến tình cảnh hôm đó, ánh mắt nàng đỏ bừng, không biết là thương tâm hay cừu hận.
Tổ An nhướng mày:
- Nhà ngươi là quan lại thế gia? Đây là sự tình lúc nào?
Để Kim Bài Tú Y xuất mã tự nhiên không thể nào là dân chúng bình thường.
- Cha ta tên húy Chi Tuyền, năm đó hắn giữ chức Ngự Sử, đây là sự tình phát sinh ở mười ba năm trước.
Lúc Trương Tử Đồng nói chuyện, ngữ khí rất thương cảm.
Mười ba năm trước, Tổ An còn chưa xuyên việt đến thế giới này, tự nhiên không biết vị Trương Ngự sử kia:
- Về sau có cơ hội ta giúp ngươi tra một chút, xem năm đó phát sinh chuyện gì.
Quả nhiên, Trương Tử Đồng này mặc kệ là tư thái hay tư chất, đều không phải người nhà bình thường có thể sinh ra.
Tuy không nguyện ý thừa nhận, nhưng thế giới tu hành ở phương diện này tàn khốc hơn Địa Cầu kiếp trước rất nhiều.
Phụ mẫu có huyết mạch càng cường đại, đời sau của bọn họ sẽ càng lợi hại.
Ngược lại dân chúng bình thường muốn sinh ra một hài tử có tư chất tu hành cũng rất khó khăn.
Trương Tử Đồng buồn bã cười một tiếng:
- Tra có thể làm được gì, Trương gia chúng ta đã chết hết, người chết lại không thể sống lại, hơn nữa lần này ta cũng coi như thay người nhà báo thù, đời này không tiếc.
- Nếu quả thật có oan khuất, nói không chừng còn có thể sửa lại án sai, ngươi không muốn người Trương gia sau khi chết còn phải gánh vác tội nghiệt chứ?