- Vương huynh dạy rất đúng, chủ yếu là tu vi của Vương huynh quá cao, mà nơi đây lại là địa bàn của Chính Dương Tông các ngươi, Lý mỗ rơi vào đường cùng mới ra hạ sách này, trong lòng cũng rất hổ thẹn.
Lý Trường Sinh áy náy, hiển nhiên hắn cũng cảm thấy loại thủ đoạn này có chút bỉ ổi.
Vương Vô Tà hừ lạnh:
- Trên miệng nói đường hoàng, lại làm ra sự tình nam trộm nữ kỹ, Lý Trường Sinh ngươi còn truy cầu Đại Đạo gì? Đời này đã định trước không có duyên với thành Tiên.
Thần sắc của Lý Trường Sinh ngược lại bình tĩnh:
- Từ xưa đến nay, thành Tiên lại có mấy người, ta không thành Tiên được cũng rất bình thường.
Nhìn thái độ chịu nhục của hắn, Vương Vô Tà cảm thấy một quyền đánh vào bông:
- Ngươi đến cùng làm sao lấy được thư Yến Tuyết Ngân tự tay viết? Thậm chí ngay cả ta cũng nhìn không ra sơ hở?
Đây là sự tình hắn nghĩ không thông nhất, cũng là nguyên nhân vì sao dễ dàng mắc lừa như vậy.
Lý Trường Sinh hơi kinh ngạc:
- Ngươi lại không nghi ngờ Yến sư muội và chúng ta là một bọn?
Vương Vô Tà lạnh lùng nói:
- Yến tiên tử xuất trần thoát tục hạng gì, làm sao có khả năng thông đồng làm bậy với các ngươi?
Vương Vô Tà hắn đời này chưa từng ưa thích qua một nữ nhân như thế, hắn có lòng tin với ánh mắt của mình.
Lý Trường Sinh cảm khái nói:
- Thế nhân đều nói Vương Vô Tà ngươi si mê Yến sư muội, hôm nay xem xét quả thế. Không sai, phong thư này không phải Yến sư muội viết, mà là ta sử dụng thư tín của nàng, lấy ra một ít chữ ghép lại, tuy phong thư này không phải Yến sư muội viết, nhưng mỗi một chữ lại là nàng tự tay viết, cho nên ngươi mới không nhìn ra sơ hở.
Cũng chỉ có hắn thân là đồng môn Bạch Ngọc Kinh, mới có cơ hội lấy được nhiều thư của Yến Tuyết Ngân mà không bị hoài nghi.
Lúc này Huyền Bát Cảnh nhịn không được cười rộ lên:
- Thực ra phong thư này cũng không phải không có sơ hở, dù sao cũng là ghép lại, mới đầu ta còn lo lắng ngươi quá khôn khéo, sẽ không mắc lừa, kết quả không nghĩ tới cuối cùng vẫn vào tròng, hiện tại xem ra, Vương Vô Tà ngươi cũng không có thông minh như trong truyền thuyết nha.
- Nếu là sự tình khác, Vương huynh vẫn rất thông minh, bất quá liên quan đến Yến tiên tử, hắn sẽ không có thông minh như vậy.
Quan Sầu Hải cười nói.
- Nam nhân rất ngu ngốc, liên quan đến nữ nhân yêu mến, dù có một ít sơ hở kỳ quặc, hắn cũng sẽ tự mình lừa gạt mình.
Trên mặt Vương Vô Tà có chút không nhịn được:
- Quan Sầu Hải, ngươi cũng không cảm thấy ngại nói ta, những năm này đi theo phía sau cái mông của Yến Tuyết Ngân xum xoe, ta là làm không được loại chuyện này.
Hắn tự hỏi mình vẫn rất phong độ, cũng không có dây dưa Yến Tuyết Ngân đến cùng, so sánh mà nói, Quan Sầu Hải trên xuyên dưới nhảy giống như thằng hề vậy.
Quan Sầu Hải cả giận nói:
- Ta không ưa nhất loại tự cho là thanh cao như ngươi, truy nữ nhân còn coi trọng mặt mũi, có câu nữ nhân trinh liệt mấy cũng sợ quấn chặt, những năm này ngươi và Yến Tuyết Ngân nói qua mấy câu, ta và nàng nói qua mấy câu? Chỉ sợ trong lòng nàng, còn quen thuộc ta hơn một chút.
- Cho nên họ Vương ngươi thật sự là không có tự mình hiểu lấy, Yến Tuyết Ngân thật muốn tâm động với ai, cũng sẽ đi tìm ta, sao có thể ở hơn nửa đêm hẹn ngươi ra ngoài?
- Ngu xuẩn!
Vương Vô Tà lười tức giận với hắn, tính tình của Yến Tuyết Ngân hắn hiểu nhất, làm sao có khả năng để ý dạng người như Quan Sầu Hải.
Quan Sầu Hải cảm nhận được khinh miệt trong mắt hắn, lòng nhất thời chịu không được, muốn cùng hắn so tài xem hư thực.
Huyền Bát Cảnh nhìn không được:
- Quan huynh, chính sự quan trọng, đừng ở chỗ này tranh giành tình nhân.
Quan Sầu Hải biểu lộ ngượng ngùng, bất quá vẫn chuyên chú lên.
Cảm giác được khí tràng của mấy người âm thầm khóa chặt mình, Vương Vô Tà lo lắng, dự định trì hoãn một chút thời gian:
- Có chuyện ta không nghĩ ra, những năm này tuy ta không tính tốt với các ngươi bao nhiêu, nhưng ít ra cũng không cậy thế ức hiếp các vị, vì sao hôm nay các ngươi muốn liên thủ đối phó ta?
Hắn vừa nói vừa liếc qua bốn phía, chung quanh đây đã bị người thành lập kết giới, thanh âm đánh nhau chỉ sợ sẽ không truyền đi, như vậy kinh động người Chính Dương Tông tới sợ là không được, chỉ có thể tự nghĩ biện pháp phá vây.
Lý Trường Sinh thở dài:
- Những năm này Vương huynh sống xuân phong đắc ý, tự nhiên không hiểu những người như chúng ta khổ.
Huyền Bát Cảnh hừ một tiếng:
- Nhớ năm đó Côn Luân Hư chúng ta là người đứng đầu Đạo Môn, những năm này bị triều đình áp bách đến mức nào, chỉ có chó săn như ngươi đầu nhập vào triều đình mới sống tốt, tám tông khác ai không thê thảm.
Trong lòng Vương Vô Tà hơi động:
- Xem ra các ngươi là muốn tạo phản.
Hắn biết hoàng đế muốn tới Tử Sơn phong thiện, mà thời điểm này mấy người kia ra tay với mình, vậy hiển nhiên là muốn đối phó hoàng đế.