Lúc này trong lòng hắn hơi động, bỗng nhiên quay người nhìn về nơi xa, phát hiện phong chủ Quan Tâm Phong Phùng Vô Thường đang đứng ở nơi đó.
- Nguyên lai là Tổ đại nhân, muộn như vậy ngài đến bên này làm gì?
Trong lòng Phùng Vô Thường lộp bộp, sao gia hỏa này tới đây, chẳng lẽ sự tình của chúng ta bại lộ?
- Buổi tối ngủ không được đi ra dạo một chút.
Tổ An bất động thanh sắc hỏi.
- Ngược lại phong chủ muộn như vậy, sao lại xuất hiện ở đây?
Phùng Vô Thường phản ứng cũng nhanh:
- Còn không phải gần đây sự tình Bành Vô Diễm mất tích náo đến lòng người bàng hoàng sao, ta thân là phong chủ Quan Tâm Phong, lại kiêm nhiệm người chủ trì đại hội lần này, cho nên tuần tra khắp nơi một chút, nhìn xem có dị thường gì không, miễn cho lại phát sinh sự tình mất tích gì nữa.
Tổ An khẽ gật đầu, giải thích này hợp tình hợp lý.
Phùng Vô Thường lo lắng hắn hỏi nữa, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Tổ đại nhân trở về lúc nào, trước đó vài ngày tựa hồ không thấy ngươi?
- Mấy ngày trước đi ra ngoài một chút, vừa trở về.
Tổ An tùy ý ứng phó vài câu, ở chỗ này cũng tra không ra đầu mối gì, liền cáo từ rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, nụ cười trên mặt Phùng Vô Thường dần dần biến mất không thấy gì nữa, suy nghĩ phải mau chóng báo lên sự tình nơi này, xem mọi người xử lý họ Tổ như thế nào.
Lại nói sau khi Tổ An rời đi, trong lòng nghi ngờ mọc thành bụi, Phùng Vô Thường kia rất khả nghi, bất quá đối phương biểu hiện lại bình thường, hắn không có chứng cứ gì, nhưng giác quan thứ sáu lại cảm thấy đối phương khả nghi.
Sau đó hắn trực tiếp chạy tới biệt viện của Bạch Ngọc Kinh, tu vi của Tạ Đạo Uẩn không đủ, nàng không cảm giác được không có nghĩa là Yến Tuyết Ngân cũng không cảm giác được.
Một đường đi tới gian phòng của Yến Tuyết Ngân có thể nói xe nhẹ đường quen, hắn không có đi cửa chính, mà đi tới bên cửa sổ, bất quá có giáo huấn trước đó, hắn không tiện âm thầm đi vào, mà nhẹ nhàng gõ cửa sổ.
- Người nào?
Bên trong vang lên thanh âm trong nhưng trẻo lạnh lùng của Yến Tuyết Ngân.
- Là ta.
Tổ An đáp.
- Ngươi trở về rồi?
Thanh âm bên trong đầu tiên là có chút mừng rỡ, sau đó tựa hồ ý thức được cái gì, tức giận nói.
- Lăn!
Đến từ Yến Tuyết Ngân, điểm nộ khí +110 +110 +110...
Tổ An:
- ...
- Ngươi hiểu lầm, lần này ta tới tìm ngươi thật có chuyện.
Nữ nhân này cho rằng ta là tới dạ tập nàng?
- Đêm tối, nam nữ thụ thụ bất thân, có việc gì ngày mai lại nói.
Ngữ khí của Yến Tuyết Ngân vẫn lạnh lùng, bất quá không còn tức giận.
- Việc gấp!
Tổ An đành phải bổ sung.
Bên trong lâm vào trầm mặc, thời điểm Tổ An nghĩ đối phương đã ngủ, cửa mở ra, Yến Tuyết Ngân đã ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở trước mặt:
- Nói đi, chuyện gì.
Nàng đã hạ quyết tâm, nếu gia hỏa này lừa nàng, sẽ trực tiếp tẩn hắn một trận.
- Là như vậy, hai ngày này ngươi có phát giác trên núi phát sinh chuyện gì hay không? Tỉ như cường giả chiến đấu chẳng hạn.
Tổ An hỏi.
Yến Tuyết Ngân lắc đầu:
- Không có.
Tổ An nói cho nàng phát hiện của Tạ Đạo Uẩn cùng mình ở hiện trường khảo sát.
Yến Tuyết Ngân rơi vào trầm tư:
- Chiếu như lời ngươi nói, nếu quả thật có một trận chiến đấu kịch liệt phát sinh, ta lại không biết, hẳn là có người trước đó bố trí xuống một số trận pháp đặc thù, ngăn cách trong ngoài cảm ứng, lúc này mới không để ngoại nhân cảm giác được.
- Người nào có năng lực như vậy?
Tổ An vội vàng hỏi.
- Đạo môn chín tông cơ bản đều có năng lực như vậy, bất quá am hiểu phương diện này nhất vẫn là tông chủ Côn Lôn Hư Huyền Bát Cảnh, nhưng lần này hắn không tới Tử Sơn.
Yến Tuyết Ngân vừa suy tư vừa đáp.
Tổ An cau mày, luôn cảm thấy có chuyện trọng đại gì phát sinh, nhưng mình lại bỏ lỡ.
Lúc này Yến Tuyết Ngân nói:
- Ngày mai ta giúp ngươi hỏi thăm một chút, ta và các tông chủ của Đạo môn cũng coi như có chút giao tình.
Tổ An lo lắng:
- Ngươi phải cẩn thận, vạn nhất đụngphải người giấu diếm sự kiện này thì phiền phức.
Yến Tuyết Ngân mỉm cười:
- Yên tâm đi, ta tự có chừng mực, Đạo môn chín tông nhiều người như vậy, tổng không đến mức tất cả đều liên thủ chứ?
Tổ An nghĩ cũng phải, nên không nói gì nữa.
Lúc này Yến Tuyết Ngân hỏi:
- Mấy ngày nay ngươi đi chỗ nào?
Tổ An cười híp mắt nói:
- Hơn nửa đêm bên ngoài lạnh, không bằng mời ta đi vào uống chén trà nóng?
Bất quá đáp lại hắn là tiếng đóng cửa phanh… nhìn cửa trước mắt đóng chặt, Tổ An hoảng hốt, sao nữ nhân này trở mặt nhanh như vậy?
Trong phòng khóe môi của Yến Tuyết Ngân hơi giương lên, tiểu tử này nói dối cũng không biết nói, đến tu vi như hắn, làm sao có khả năng còn sợ đêm lạnh?
Lúc này Tổ An lại không tiện đi tìm Sở Sơ Nhan, rơi vào đường cùng chỉ có thể rời đi.
Nghĩ đến trên đường Vân Gian Nguyệt tức giận, suy nghĩ thương lượng với nàng sự tình lần này một chút, thuận tiện lắng lại lửa giận của nàng.