Sáng sớm ngày thứ hai, trên Tử Sơn Kim Đỉnh, đại biểu của Đạo Môn Cửu Tông lần nữa tề tụ một đường, nguyên lai là đã bị tìm được Bành Vô Diễm mất tích của Không Minh Đảo.
- Bành trưởng lão, ngươi đến cùng làm sao tìm được nàng?
Ly Hận Thiên Quan Sầu Hải tò mò hỏi.
- Ngươi quản ta làm sao tìm được, bây giờ tìm được người, luôn có thể tiến hành tỷ thí sau cùng chứ?
Vân Gian Nguyệt hừ một tiếng.
- Cũng không thể nói như vậy, vạn nhất là Giáo chủ Ma giáo ở trên núi quấy rối, cũng nên nói với chúng ta để chúng ta chuẩn bị chứ.
Bạch Ngọc Kinh Lý Trường Sinh nói, hắn lo lắng Vân Gian Nguyệt là nhân tố không biết ảnh hưởng đến đại kế lần này.
- Không quan hệ đến Ma Giáo.
Vân Gian Nguyệt nghĩ thầm hôm nay tâm tình của bản tọa cao hứng, không thèm so đo các ngươi mạo phạm.
Thời điểm mọi người đang muốn truy vấn, bỗng nhiên sắc mặt Hỏa Linh sư thái lo lắng chạy tới:
- Đồ đệ của ta mất tích
- Cái gì?
Mọi người đều giật nảy mình, Bành Vô Diễm vừa được tìm về, kết quả Bùi Miên Mạn lại không thấy?
Bất quá kinh hãi nhất lại không phải người Đạo Môn Cửu Tông, mà là Tổ An, hắn lắc mình đi tới trước mặt Hỏa Linh sư thái, lo lắng hỏi:
- Cái gì, sao nàng lại không thấy?
Thu Hồng Lệ cũng sững sờ, tuyệt đối không ngờ Bùi Miên Mạn sẽ mất tích, lúc này nàng thậm chí không kịp ăn dấm, ngược lại nhìn sư phụ, muốn nhìn xem có phải đối phương làm không.
Vân Gian Nguyệt lại mặt không biểu tình, tối hôm qua tiểu tử thúi này còn dỗ ngon dỗ ngọt mình, dụ mình bày đủ tư thế cho hắn chơi, hôm nay tâm tư lại ở trên người nữ nhân khác.
Người xung quanh cũng nhao nhao ghé mắt, sao tiểu tử này gấp gáp như vậy, chẳng lẽ thật nhìn trúng Bùi cô nương?
Bất quá nghĩ đến gương mặt kiều diễm của Bùi Miên Mạn, còn có dáng người kinh diễm kia, hắn còn trẻ ưa thích đối phương là rất bình thường.
Sắc mặt Hỏa Linh sư thái lúc xanh lúc đỏ, bất quá lúc này không lo được thứ khác, nói rõ chi tiết.
- Tối hôm qua ta có việc đi ra một chuyến, sau khi trở về hết thảy bình thường, buổi sáng hôm nay ta thấy thời gian sắp đến, Mạn Mạn còn chưa rời giường, đi phòng nàng tìm, mới phát hiện nàng không thấy.
- Về sau ta lại phát động đệ tử Bích Lạc Cung tìm kiếm, nhưng cũng không có bất kỳ tung tích, lúc này mới chạy tới xem các ngươi có manh mối gì không.
Vương Vô Tà lắc đầu:
- Chúng ta cũng chỉ vừa biết sự tình nàng mất tích, nên không có đầu mối gì.
Những người khác lao nhao, hiển nhiên cũng không biết nàng mất tích như thế nào.
Lúc này những đệ tử khác dần dần minh bạch xảy ra chuyện gì, tất cả đều xôn xao, không giống tướng mạo an toàn của Bành Vô Diễm, Bùi Miên Mạn là nữ nhân rất đẹp, còn có dáng người giống như ma quỷ kia, nếu như mất tích, sẽ phát sinh cái gì chỉ sợ không khó tưởng tượng.
Nghĩ tới đây, không ít người bắt đầu tiếc hận, một cô nương tuyệt sắc, lại rơi vào kết quả như vậy, thật quá đáng thương.
Tổ An lo lắng Bùi Miên Mạn an toàn hơn, vội vàng truy vấn Hỏa Linh sư thái chi tiết:
- Tu vi của Mạn Mạn không thấp, hơn nữa trụ sở có ngươi và Vạn cung chủ tọa trấn, làm sao có thể bị người vô thanh vô tức cướp đi?
Sắc mặt của Vạn Thông Thiên có chút mất tự nhiên:
- Khụ khụ, tối hôm qua ta cũng có việc ra ngoài một hồi, rất có thể chính là đoạn thời gian kia xảy ra sự tình.
Lời vừa nói ra, ánh mắt người xung quanh đều quỷ dị, tất cả mọi người nghe qua ân oán tình cừu của Vạn Thông Thiên và Hỏa Linh sư thái năm đó, kết quả hơn nửa đêm hai người đồng thời ra ngoài, rất khó không khiến người ta liên tưởng.
May mắn lúc này quan hệ an nguy của Bùi Miên Mạn, mọi người không có tâm tư nói đùa.
Lúc này Hỏa Linh sư thái nói:
- Nhắc tới cũng kỳ quái, ta đi kiểm tra phòng của Mạn Mạn, lại không có vết tích đánh nhau.
Mọi người kỳ quái:
- Tu vi của Bùi cô nương không thấp, ai có thể vô thanh vô tức bắt nàng?
Bùi Miên Mạn có thể một đường đánh đến trận chung kết, mặc dù có thành phần vận khí, nhưng xếp thứ nhất tiểu tổ là năng lực thực sự, hơn nữa Phụ Hảo Hào Tôn của nàng thần kỳ, đặt ở trên giang hồ cũng là cao thủ hàng đầu, cho dù Đại Tông Sư ra tay với nàng, trừ khi đánh lén, cũng không thể khiến nàng không hề có chút năng lực phản kháng nào.
Mọi người trao đổi ý kiến, sau đó nhìn về phía Vân Gian Nguyệt và Thu Hồng Lệ.
- Nhìn ta làm gì?
Vân Gian Nguyệt tức giận nói.
Yến Tuyết Ngấn một mực trầm mặc mở miệng:
- Sự tình Bùi cô nương mất tích rất tương tự trước đó Bành cô nương mất tích, không biết Bành cô nương là bị ai bắt, lại làm sao cứu trở về? Nói không chừng có thể từ đó tìm ra manh mối cứu Bùi cô nương.
Nàng rất rõ ràng quan hệ của Tổ An và Bùi Miên Mạn, lại thêm Sở Sơ Nhan và Bùi Miên Mạn cũng là khuê mật, nàng tự nhiên không thể ngồi xem không lý tới.