Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3187 - Chương 3187 - Thăm Dò

Chương 3187 - Thăm dò
Chương 3187 - Thăm dò

Bọn họ đang muốn thi pháp ổn định lại Vô Tự Thiên Thư, ai biết bỗng nhiên Vô Tự Thiên Thư phóng lên trời, trực tiếp đánh vỡ nóc nhà, sau đó biến mất ở trong mây xanh, trang sách mở ra, nó vốn không chữ tựa hồ xuất hiện một ít ký tự cổ xưa huyền ảo, lại dường như có từng hình ảnh lấp lóe.

Lúc này trên Kim Đỉnh, trận pháp vốn to lớn đã co nhỏ lại thành một hắc động, ngay sau đó toàn bộ Kim Đỉnh bị hút vào trong hắc động, hắc quang lóe lên, hắc động triệt để khép lại, biến mất không thấy gì nữa.

Văn võ bá quan vốn sắp oanh mở hộ sơn đại trận của Chính Dương Tông nhất thời trợn tròn mắt, bởi vì đại trận lúc trước để bọn hắn hận thấu xương đã biến mất.

Nhưng bọn hắn không cao hứng nổi, bởi vì biến mất không chỉ hộ sơn đại trận, còn có một nửa chủ phong của Tử Sơn hư không tiêu thất!

Văn võ bá quan ngày thường nhìn quen mưa to gió lớn, bây giờ từng cái ngây ra như phỗng, nhìn sơn phong bỗng dưng mất một nửa.

Cách một lúc lâu, một số quan viên mới tỉnh ngộ lại:

- Hoàng thượng đâu?

Cái nghi vấn này giống như đạp đổ domino, tất cả quan viên nhất thời xao động, đúng vậy, hoàng thượng đâu?

Tề Vương nhất mạch thì tìm bóng dáng Tề Vương khắp nơi, nhưng cả ngọn núi không còn, càng không nói đến bóng người?

Ở đây không ít cao thủ, bọn họ điều tra khí thế bốn phía, nhưng cái gì cũng không cảm ứng được, phảng phất như tất cả mọi người trên núi hư không tiêu thất.

Phải biết tu vi của hoàng thượng kinh thiên địa khiếp quỷ thần, bất kể lúc nào chỗ nào, hắn cũng như mặt trời, như bây giờ mọi người cảm giác không đến một chút khí tức của hắn, là sự tình chưa bao giờ có.

- Hoàng thượng... hoàng thượng sẽ không băng hà chứ?

Một quan viên run rẩy nói.

- Im miệng, hoàng thượng tu vi cái thế, làm sao có khả năng băng hà!

Mạnh Di nhìn hằm hằm đối phương.

- Thế nhưng...

Quan viên kia còn muốn nói gì, lại bị Bích Tề đánh gãy.

- Không có thế nhưng gì cả, nghĩ đến hẳn là hoàng thượng chiến đấu đến địa phương khác, trong thời gian ngắn không cách nào trở về mà thôi.

Bích Tề trầm mặt nói.

Loại suy luận này được đại đa số người đồng ý, dù sao hoàng thượng thiên hạ vô địch quá thâm nhập nhân tâm, coi như thật đến mấy Địa Tiên, cũng không đến mức để hắn tan biến, tốt xấu gì cũng còn thi thể nha.

Tình huống bây giờ hơn phân nửa là chiến đấu đến địa phương khác, Địa Tiên một đêm có thể du lịch 10 ngàn dặm, không phải trình độ như bọn họ có thể tưởng tượng.

Cho nên có khả năng là cùng địch nhân chiến đấu đến địa phương xa xôi, cách mấy ngày hẳn sẽ có tin tức.

Lúc này Bích Tề nhanh chóng nói:

- Phong tỏa phương viên trăm dặm xung quanh Tử Sơn, mặt khác chuyện hôm nay không cho phép bất kỳ người nào tiết lộ phong thanh, bằng không lấy tội mưu phản luận xử!

- Vậy!

Có người đáng tin cậy đi ra, quần thần vốn bối rối dần dần an định lại.

Đám người Bùi Chính giao lưu ánh mắt, thần sắc lo lắng.

Một số trọng thần khác thì tâm tư linh hoạt, tỉ như Bích Tử Ngang, trong mắt dị sắc liên tục, tình huống bây giờ, cần phải sớm ngày hồi kinh khống chế cục thế mới được.

Chỉ có đám tiểu bối như Mộ Dung Thanh Hà, trong lòng lo lắng an nguy của Tổ An, vừa rồi không biết hắn có đi lên Kim Đỉnh không.

Lại nói một bên khác, sau khi Tổ An rơi vào vòng xoáy, trong lòng rét lạnh, vừa rồi nghe Tế Tửu và Triệu Hạo đối thoại, loại hư vô chi địa kia ngay cả Địa Tiên cũng không thể kiên trì bao lâu, lấy tu vi của hắn chẳng phải rất nhanh sẽ hình thần câu diệt?

Trong lòng hắn tràn ngập tiếc nuối, về sau sẽ không còn được gặp lại Sơ Nhan, Đại Mạn Mạn, Yên La... tương lai các nàng biết được tin ta chết, nhất định sẽ rất thương tâm.

Còn có hài tử trong bụng Tang Thiến, còn chưa ra đời đã không có cha, hi vọng tương lai cùng Đán Đán sống nương tựa lẫn nhau...

Tuy hắn tràn ngập tiếc nuối, nhưng không có hối hận lựa chọn của mình, nếu nữ nhân mình yêu rơi vào nguy hiểm mà không cứu, chính hắn cũng sẽ xem thường mình.

Các loại suy nghĩ ùn ùn kéo đến, rất nhanh hắn đã ngất đi.

Trong lúc mơ mơ màng màng tựa hồ nhìn thấy đám người Yến Tuyết Ngân bay nhào tới cứu hắn, muốn ngăn cản đã không kịp, một giây sau liền trực tiếp ngất xỉu.

Cũng không biết hôn mê bao lâu, rốt cục dần dần tỉnh lại, hắn nhìn bốn phía, phát hiện thân ở dã ngoại hoang vu, nơi xa sắc trời tối tăm, phảng phất như đã chạng vạng tối.

Rừng cây xung quanh tối tăm sâu thẳm, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu giống như cú vọ quỷ dị.

Bây giờ trời rõ ràng không tối, nhưng bốn phía lại âm lãnh không gì sánh được, hơn nữa không giống nhiệt độ thấp bình thường, mà là một loại rét run để linh hồn không thoải mái.

Hắn có chút choáng váng, đây là tình huống gì, hoàn toàn không giống hình dung về hư vô chi địa, chẳng lẽ ta không có bị hút tới hư vô chi địa, mà bị đánh đến phụ cận Tử Sơn?

Bình Luận (0)
Comment