Trong óc nàng nhanh chóng tính toán, sau cùng nghĩ đến hoa mắt váng đầu, luôn cảm thấy không phải nơi này có vấn đề, chính là chỗ đó có vấn đề.
A a a, ta chỉ muốn chiến đấu, loại sự tình động đầu óc này thật phiền!
Vân Gian Nguyệt phát điên, Tạ Đạo Uẩn nhanh chóng tính toán, bàn cờ từ trái đến phải có 36 ô vuông...
Lúc này quái vật kia nói:
- Không có dị nghị mà nói, vậy ta đi trước?
Đang muốn động thủ, Tạ Đạo Uẩn vội vàng nói:
- Chậm đã! Cái này không công bằng, quy tắc bàn cờ là ngươi định, ngươi đã chiếm tiên cơ, vậy tiếp xuống cần phải do ta đi trước mới công bằng.
Tạ Đạo Uẩn nhanh chóng nói.
Quái vật kia sững sờ, gật đầu:
- Tiểu cô nương thông minh, ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi đi trước đi, dù sao ta coi trọng nhất là công bằng.
Tạ Đạo Uẩn hít sâu một hơi, trực tiếp đi qua, cầm quân cờ bên trái nhất di động ba ô.
Tuy bàn cờ này hư huyễn, nhưng xúc cảm cực kỳ chân thực. Bất quá bộ dáng quân cờ của quái vật này thực quá khiếp người, nàng di động xong giống như bị chạm điện thu tay về.
- A, có ý tứ.
Quái vật kia cười cười, cũng dời quân cờ đi ba ô.
Tiếp xuống hai người ngươi một vòng, ta một vòng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Vân Gian Nguyệt ở một bên trừng to mắt, nàng dù sao cũng là người thông minh, lập tức quan sát ra quy luật, Tạ Đạo Uẩn mặc kệ đối phương đi mấy bước, nàng luôn cộng với đối phương ở trong tám bước.
Sau cùng Tạ Đạo Uẩn đặt quân cờ ở trên Kim Tự Tháp:
- Ta thắng!
Trên mặt có chút đắc ý.
- Đáng hận!
Quái vật kia chửi mắng vài tiếng, dường như bị một loại quy tắc nào đó ảnh hưởng, cả người bắt đầu vặn vẹo, sau cùng hoàn toàn biến mất không thấy.
Vân Gian Nguyệt không khỏi nhìn về phía Tạ Đạo Uẩn, nghĩ thầm nữ nhân này bề ngoài nhìn nhu nhu nhược nhược, trên thực tế rất thông minh, về sau phải nhắc nhở Hồng Lệ cẩn thận một chút, bằng không bị nàng bán còn thay nàng đếm tiền.
Một bên khác, Triệu Hạo nhanh chóng mở mắt, dò xét bốn phía, đồng thời hít sâu một hơi, sau đó trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, đây không phải hư vô chi địa trong miệng Tế Tửu, nghĩ đến hẳn là chỗ nào đó xảy ra sơ suất.
- Ha ha ha, trẫm quả nhiên là thiên mệnh sở quy, mệnh không có đến tuyệt lộ!
Lúc này vài tiếng rên rỉ vang lên, hai người cách đó không xa thăm thẳm tỉnh lại, là Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh.
Hai người đang vui mừng nhặt về một cái mạng, ai biết một giây sau thì nhìn thấy Triệu Hạo.
Nụ cười của hai người trong nháy mắt cứng ở trên mặt.
- Hoàng thượng, thật khéo.
Huyền Bát Cảnh lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Lý Trường Sinh cũng không có tiêu sái phiêu dật như ngày bình thường, mặt đen như than.
- Đúng vậy, thật khéo.
Triệu Hạo cười híp mắt nhìn hai người.
- Không nghĩ tới còn có thể ở nơi này đụng phải các ngươi, lại nói trước đó các ngươi mưu đồ rất không tệ nha.
Huyền Bát Cảnh mồ hôi đổ như thác, lập tức xin tha nói:
- Hoàng thượng thứ tội, sự tình trước đó hoàn toàn là Tề Vương bức ta, ta thân bất do kỷ, lúc này mới mạo phạm hoàng thượng, mong hoàng thượng đại nhân có đại lượng, khoan dung ta!
Lý Trường Sinh âm thầm xem thường, bộ dáng chó vẩy đuôi mừng chủ của gia hỏa này thật khiến người ta buồn nôn.
Hắn chỉnh lý quần áo, sau đó nhìn Triệu Hạo nói:
- Hoàng thượng, ở thế giới không biết này, nghĩ đến ngài cũng cần một số thủ hạ giúp đỡ xử lý tạp vật, xin cho chúng ta cơ hội chuộc tội.
Huyền Bát Cảnh trợn mắt hốc mồm, gia hỏa này bộ dáng cao ngạo, ta còn tưởng ngươi sẽ uy vũ bất khuất cỡ nào, kết quả là cái này?
Triệu Hạo cau mày:
- Các ngươi chân trước vừa kế hoạch đối phó trẫm, hiện tại lại chó vẩy đuôi mừng chủ, loại người này trẫm làm sao có thể tin tưởng các ngươi trung tâm?
Lý Trường Sinh nói:
- Nếu hoàng thượng không tin, chúng ta có thể lập xuống thiên địa thệ ngôn!
Tuy như vậy hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, so với lập tức chết ngay, vẫn có càng nhiều khả năng chút.
Huyền Bát Cảnh nghĩ thầm gia hỏa này chơi lớn như vậy?
Có điều hắn cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội vàng gật đầu nói:
- Không tệ, ta cũng nguyện ý lập xuống thiên địa thệ ngôn, hiệu trung hoàng thượng.
Triệu Hạo trầm ngâm, thiên địa thệ ngôn xác thực rất khó làm trái, huống chi bọn họ là người trong Đạo môn, loại ước thúc này càng mạnh.
Có điều hắn không có động tâm, lạnh nhạt nói:
- Bây giờ các ngươi bị thương, giống như phế nhân, trẫm muốn các ngươi làm gì?
Nói đến lúc sau ngữ khí âm trầm, hôm nay phát sinh đủ loại để trong lòng hắn nghẹn một đám lửa, đã bao nhiêu năm, mình còn chưa từng chật vật như thế, đều là những con kiến hôi này làm hại.
Nghĩ tới đây trong mắt hắn tràn ngập sát cơ.
Cả người như bị cự thú nhìn chằm chằm, Huyền Bát Cảnh minh bạch sinh mệnh của mình hơn phân nửa chỉ có đếm ngược mấy hơi, lúc này hắn phúc chí tâm linh, nhanh chóng nói:
- Tuy hoàng thượng ngài thần công cái thế, nhưng hoàn toàn không biết thế giới này, chúng ta có thể giúp ngươi điều tra thế giới, một số cơ quan hoàn toàn có thể làm nhục thuẫn lấy thân thử nghiệm.