Lý Trường Sinh trợn mắt hốc mồm, gia hỏa này thật không biết xấu hổ, đường đường Đại Tông Sư, tư thái lại thấp đến tình trạng như thế?
Bất quá lúc này tính mệnh nguy hiểm, hắn cũng chỉ đành phụ họa, đồng thời oán trách Huyền Bát Cảnh gần chết.
Trong lòng Triệu Hạo hơi động, bọn họ nói ngược lại có chút đạo lý, hắn có thể trưởng thành đến tình trạng này, năm đó cũng không thiếu chinh chiến ở trong bí cảnh, biết một số cơ quan bí cảnh đặc thù, nhất định phải mấy người hợp tác mới có thể phá giải, vạn nhất lần này lại đụng tới, một người quả thật có chút phiền phức.
Nghĩ tới đây sắc mặt hắn hơi chậm:
- Thôi được, nể tình các ngươi chân thành, lần này trẫm tha thứ các ngươi, lập thiên địa thệ ngôn đi.
Hắn đương nhiên sẽ không tuỳ tiện tin tưởng đối phương nói, tự nhiên phải có thủ đoạn quản thúc hai người.
Huyền Bát Cảnh và Lý Trường Sinh liếc nhau, đều nhìn ra bất đắc dĩ trong mắt đối phương, bất quá việc đã đến nước này, bọn họ cũng không có cách nào.
Sau đó mỗi người lập xuống thiên địa thệ ngôn, rất nhanh giữa thiên địa phảng phất như có một tia cảm ứng, một chút pháp tắc nhìn không thấy sờ không được huyền diệu khó giải thích quấn đến trên thân hai người.
Triệu Hạo cẩn thận lắng nghe hai người thề, thấy bọn họ không có đùa nghịch hoa chiêu, lúc này mới hài lòng gật đầu.
Huyền Bát Cảnh và Lý Trường Sinh thấy thế thở ra một hơi, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí nói:
- Hoàng thượng, ngài tỉnh lại trước, có phát hiện gì không.
- Không có.
Triệu Hạo chậm rãi đáp.
- Chỉ phát hiện thế giới này rất âm tà, rất có thể có quan hệ với sinh vật tử linh.
Thực ra còn có một phát hiện khác, đó là sau khi hắn phát hiện đi tới nơi này, liền nỗ lực lấy nguyên thần ngao du thế giới, trước lý giải toàn cảnh của thế giới này, kết quả nguyên thần vừa xuất khiếu không bao lâu, hắn đã cảm giác được một cảm giác nguy cơ, dường như thế giới này có đồ vật gì có thể uy hiếp được nguyên thần của hắn.
Triệu Hạo cảm thấy có chút khó tin, nếu là lúc trước, hắn hơn phân nửa không quan tâm, trước đi thăm dò tìm hiểu ngọn nguồn, dù sao thiên hạ vô địch nhiều năm như vậy, cũng không tin có đồ vật gì có thể tổn thương đến mình.
Nhưng trải qua sự tình hôm nay, xém chút bị Tề Vương và Tế Tửu mưu đồ bức đến tuyệt cảnh, hắn không thể không cẩn thận.
- Sinh vật tử linh?
Huyền Bát Cảnh và Lý Trường Sinh giật mình, sau đó trong lòng mừng thầm, hai người thân là cao nhân Đạo Môn, tự nhiên hiểu một số biện pháp khắc chế tử linh.
Sinh vật tử linh không có thần trí, coi như thực lực cường đại, cũng rất dễ đối phó.
Huyền Bát Cảnh và Lý Trường Sinh lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng, trên mặt có chút huyết sắc, hiển nhiên thương thế tốt hơn nhiều.
Lúc này hai người mới nhớ tới cái gì, sắc mặt tái nhợt:
- Thuộc hạ đáng chết, cần phải trước tiên hiến đan dược liệu thương cho hoàng thượng.
Sau khi nói xong hai người đều có chút kỳ quái, vì sao bọn họ ăn ý như thế, ngày bình thường ở trong tông môn được thủ hạ vuốt mông ngựa, bây giờ đập mông ngựa người khác cũng tự nhiên như thế.
Ai, đều là Triệu Hạo cho người áp lực quá lớn.
Triệu Hạo lạnh nhạt nói:
- Trẫm không cần đan dược của các ngươi, tự mình ăn đi, sớm chút khôi phục, trẫm không dưỡng phế nhân.
Trong lòng Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh càng thêm sợ hãi, lại có chút bội phục, Triệu Hạo trải qua đại chiến với Tề Vương, Tế Tửu, kết quả bây giờ tựa hồ giống như người không việc gì, một chút thương tổn cũng nhìn không ra, thực khiến người ta bội phục.
Hai người tập trung ý chí điều tức, bọn hắn địa vị cao cả, đan dược trên người phi phàm, dược lực tan ra, dần dần khôi phục mấy thành công lực.
Bọn họ đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên chú ý tới cách đó không xa còn nằm hai người, nhất thời giật mình:
- Bọn họ là ai?
Triệu Hạo lạnh nhạt nói:
- Ta làm sao biết.
Khi hắn tỉnh lại, hai người kia đã ở chỗ này, xem ra cũng là người tu hành.
Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh liếc nhau, phân biệt tìm một mục tiêu, sau khi kiểm tra tình huống đối phương, liền tỉnh bọn hắn lại.
- Các ngươi... Các ngươi là ai?
Hai người mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy tình hình trước mắt cũng giật mình.
Bọn họ cũng là cao thủ nổi danh, nhưng ba người trước mắt khí tràng một cái mạnh hơn một cái, đặc biệt là người mặc áo bào vàng... hoàng bào?
- Hoàng thượng?
Hai người giật mình không nhỏ.
Triệu Hạo từ chối cho ý kiến, Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh hỏi thăm thân phận của hai người, rất nhanh liền biết đối phương cũng là người tu hành của Đại Chu triều, mỗi người đang tìm kiếm bí cảnh, mắt thấy sắp đại công cáo thành, không biết tại sao lại bị hút tới đây.
Tu vi của hai người cũng không tính thấp, đều là Bát phẩm, chỉ bất quá ở trước mặt ba người này, hai người chỉ có thể run lẩy bẩy như chim cút.
Triệu Hạo như có điều suy nghĩ, theo lý thuyết lấy tạo nghệ trận pháp của Tế Tửu và Nhan Tiện Cổ, trăm phương ngàn kế nhiều năm thiết trí như vậy, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề, nhưng hết lần này tới lần khác xảy ra vấn đề, không chỉ truyền tống chúng ta tới nơi này, tựa hồ còn hấp thu người trong bí cảnh khác.