Cảnh Đằng trầm ngâm:
- Vốn ta dự định đến thành trấn phụ cận, nghĩ biện pháp mua một số Linh Thú dùng để thay đi bộ, bất quá vừa rồi thấy cái kia của ngươi...
Ánh mắt nàng nhìn bánh xe dưới chân Tổ An.
- Phong Hỏa Luân.
Tổ An đáp.
Cảnh Đằng gật đầu:
- Tốc độ của những Linh Thú kia không bằng Phong Hỏa Luân, nên dùng Phong Hỏa Luân của ngươi đi.
Tổ An nghi ngờ nói:
- Không phải nói không thể phi hành sao?
Cảnh Đằng duỗi ngón tay chỉ chỉ bầu trời:
- Chỉ không thể vượt qua độ cao nhất định mà thôi, ngươi ảnh hưởng không lớn.
Tổ An khẽ giật mình, hồi tưởng tình hình vừa rồi xác thực như thế.
Chỉ bất quá độ cao thấp gió ngăn trở rất lớn, rất khó phát huy ra tốc độ của Phong Hỏa Luân, đương nhiên nhanh hơn bọn hắn đi bộ rất nhiều.
- Vậy ta mang các ngươi đi.
Tổ An nhìn về phía mọi người, nhất thời có chút khó khăn, Thu Hồng Lệ thì thôi, mình ôm là được, nhưng còn có Cảnh Đằng và Vi Tác, cũng không thể ôm hai người bọn họ chứ.
Tựa hồ Cảnh Đằng nhìn ra hắn khó xử, trong tay duỗi ra một dây leo đi tới trước mặt hắn:
- Ngươi kéo ta là được.
- Vậy ta thì sao?
Vi Tác trợn tròn mắt.
- Ta không biết bay.
Cảnh Đằng liếc hắn một cái, bỗng nhiên lại duỗi ra mấy dây leo quấn hắn lên:
- Chỉ cần tốc độ đủ nhanh, ngươi sẽ không rơi xuống.
Vi Tác:
- ???
Cuối cùng Tổ An ôm Thu Hồng Lệ, giẫm Phong Hỏa Luân bay ở phía trước, đằng sau mấy mét là Cảnh Đằng mây trôi nước chảy bay theo, lại đằng sau là Vi Tác bị trói giống như bánh chưng, bị nằm ngang kéo lấy phi hành, vẻ mặt không còn luyến tiếc nhân gian.
Thu Hồng Lệ rúc vào trong ngực hắn, sắc mặt đỏ lên, sau khi ngượng ngùng thì càng nhiều là cao hứng, có thể cùng người yêu thân mật như thế, đột nhiên nàng cảm thấy thế giới này nguy hiểm cũng không tính là gì.
Nàng cúi đầu nhìn Phong Hỏa Luân dưới chân, trong mắt tràn ngập hiếu kỳ:
- Lửa kia sẽ không nướng chín chúng ta chứ?
Cảm nhận được vòng eo mềm mại của nàng, Tổ An mỉm cười nói:
- Sẽ không, lửa kia và ta tâm ý tương thông, sẽ không đả thương đến ngươi, ngươi yên tâm đạp lên thử một chút.
Thu Hồng Lệ thử thăm dò duỗi chân, quả nhiên chỉ cảm giác hỏa diễm ấm áp chân bọc nàng lại, đồng thời không có chút cảm giác thiêu đốt nào, hai mắt không khỏi lấp lóe hào quang:
- Thật nha.
...
Nhìn đôi tình lữ ở phía trước thân thân mật mật, thần sắc của Cảnh Đằng có chút hoảng hốt, phảng phất như nhớ lại đủ loại sự tình trước kia, có điều rất nhanh sắc mặt nàng trở nên lạnh, hiển nhiên cái kia không phải ký ức vui sướng gì.
Đồng thời chở bốn người, tốc độ của Phong Hỏa Luân khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, cộng thêm bay tầng trời thấp, tốc độ chậm hơn rất nhiều.
Bất quá một ngày vẫn có thể bay hơn nghìn dặm, nhưng không ngăn nổi nửa đường gặp được các loại nguy hiểm cần xử lý.
Có cản đường cướp bóc, có ngấp nghé mỹ mạo của Thu Hồng Lệ và Cảnh Đằng, cũng có yêu ma ham huyết nhục người, thậm chí còn có hiếu kỳ dán ở đằng sau xem Vi Tác là thứ gì.
Chỉ bất quá hiện nay tu vi của Tổ An cao sâu, lại thêm Thu Hồng Lệ ở một bên phụ trợ, nên tất cả thuận buồm xuôi gió.
Thần sắc của Thu Hồng Lệ càng ngày càng hưng phấn, nàng rất thích cảm giác cùng Tổ An kề vai chiến đấu.
Cảnh Đằng thì âm thầm kinh hãi, dọc theo con đường này đụng phải cản đường, có mấy cái thực lực kém nàng không nhiều, kết quả đều không ngăn được một kiếm, nam nhân này đến cùng tu luyện như thế nào, trẻ tuổi như vậy, đã cường đại như thế?
Mấu chốt là dáng dấp còn đẹp trai...
Nàng nhìn sắc trời đã tối, mở miệng nói:
- Thừa dịp trời còn chưa tối, ở phụ cận tìm chỗ nghỉ ngơi, ban đêm dã ngoại rất nguy hiểm.
Tổ An hiếu kỳ nói:
- Dọc theo con đường này đụng phải cũng không khó đối phó nha.
- Ban đêm sẽ có tồn tại càng cường đại đi ra hoạt động, mạnh hơn ban ngày gặp phải không biết bao nhiêu lần.
Cảnh Đằng đáp.
Tuy Tổ An muốn sớm đến Trĩ Xuyên hoàn thành nhiệm vụ, tìm được tung tích của chúng nữ, nhưng nàng nói như vậy hiển nhiên không phải lời vô nghĩa, lại thêm Vi Tác ở đằng sau sắc mặt sắp biến xanh, cuối cùng hắn vẫn dừng lại:
- Nghỉ ngơi một đêm cũng tốt.
Vừa hạ xuống đất, Vi Tác chạy tới trong góc nôn mửa, Thu Hồng Lệ và Cảnh Đằng đều ghét bỏ kéo dài khoảng cách.
Tổ An thì đi qua vỗ vỗ lưng hắn, quan tâm hỏi:
- Ngươi làm sao thế?
- Say xe... Oa...
Vi Tác vẫn chưa trả lời xong, lại nôn.
Tổ An:
- ...
Dọc theo con đường này, hắn bị dán ở đằng sau xác thực rất vất vả.
- A, phía trước có một trang viên, tựa hồ đang có hỉ sự.
Thu Hồng Lệ chỉ trang viên cách đó không xa nói.
Bất quá nói là trang viên, chẳng bằng nói là trại bảo, xung quanh có tường thành, tháp tên, chòi canh...
Bây giờ loạn thế, trên cơ bản cường hào có chút thực lực ở địa phương đều sẽ lập trại tự thủ, như vậy cũng chẳng có gì lạ, nếu ở dã ngoại hoang vu chỉ có gian nhà bình thường, ngược lại mới có vấn đề.