Bất quá nữ quỷ này không khỏi dốc hết vốn liếng, lại tự mình lên trận?
Chẳng lẽ thèm thân thể ta?
Hắn nhìn về phía tấm gương trong phòng, phát hiện hình dạng của mình không có biến thành công tử ác bá gì.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo, rất nhanh cửa phòng bị phá tan, cầm đầu là lão gia và phu nhân của Trương gia trang, còn có hộ viện Trương Dũng dẫn một đám gia đinh tay cầm vũ khí căm tức nhìn hắn.
- Ngươi tên cầm thú này!
Thấy rõ tràng cảnh trong phòng, lão gia và phu nhân vọt thẳng về phía hắn, vừa cắn xé vừa cào cấu.
Tổ An vội vàng né tránh, tình huống này thật biệt khuất, rõ ràng không có chuyện như vậy, nhưng có lý cũng nói không rõ.
Trương Dũng vừa quát mắng vừa mang theo gia đinh công tới, nhìn tư thế kia, là muốn tươi sống đánh chết hắn.
Tổ An vừa né tránh, vừa suy nghĩ tình hình bây giờ đến cùng nên làm cái gì.
Lúc này lại xông tới một nhóm người, trang bị của bọn họ rõ ràng tinh xảo hơn rất nhiều, hơn nữa tu vi cũng vượt qua những gia đinh kia, rất mau đã cản những người kia lại.
Có một người che ở trước mặt Tổ An, vừa cảnh giới vừa nhanh chóng làm thủ thế diệt khẩu:
- Công tử, việc đã đến nước này, không bằng tiên hạ thủ vi cường, bằng không đằng sau bọn họ cáo quan, chỉ sợ tánh mạng của công tử ngươi khó đảm bảo.
Trong lòng Tổ An nghĩ quả nhiên, khó trách lúc trước công tử ác bá kia phải làm như vậy, nguyên lai là vì diệt khẩu.
Hắn biết nếu dựa theo nội dung cốt truyện phát triển, mình có thể vượt qua cửa ải trước mắt, an ổn rất nhiều năm.
Thế nhưng nội dung cốt truyện sau cùng, công tử ác bá kia sẽ bị lăng trì xử tử.
Nhưng nếu không theo cách làm của công tử ác bá kia, dựa theo nội dung cốt truyện này phát triển, nói không chừng ngày mai sẽ bị quan phủ trói lại xử tử.
Đến cùng là uống thuốc độc giải khát, hay lập tức chết ngay, nữ quỷ kia quả nhiên tính kế thật sâu.
Tổ An lạnh nhạt nói:
- Thế nhưng tại sao ta phải chọn?
Hắn vận chuyển Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, miệng lẩm bẩm:
- Bụi về với bụi, đất về với đất, không nên lưu không nên để lại...
Chỉ thấy từng tiếng kêu thảm kinh hoảng vang lên, mặc kệ hộ vệ của công tử ác bá, hay người Trương gia trang, tất cả đều hóa thành bụi đất, gió thổi qua tiêu tán không thấy.
Có điều rất nhanh hắn sững sờ, bởi vì cho dù tân lang biến mất, nhưng tân nương không có biến mất.
Nữ quỷ này lại không sợ Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh?
Trong lòng Tổ An run lên, nghĩ đến Cảnh Đằng nói quỷ vật ở thế giới này có rất nhiều năng lực đặc thù, nên không dám lãnh đạm, trực tiếp tiến lên, muốn khống chế đối phương trước.
Tựa hồ đối phương tránh thoát được trói buộc gì, không còn yếu đuối như vừa rồi, trực tiếp lắc mình lui về sau, sau đó mái tóc nghênh phong biến lớn, ùn ùn bao bọc tới hắn.
Nếu bị mái tóc bao lấy, đoán chừng sẽ như con ruồi bị nhện bao vây, chỉ có thể mặc đối phương hút tinh huyết.
Tổ An trực tiếp thi triển Phượng Hoàng Viêm, đốt sạch những sợi tóc kia, sau đó lấy ra Thái A Kiếm, nữ quỷ này thực quá quỷ dị, không thể cho nàng cơ hội.
Lúc này nữ quỷ kia cũng kinh hãi, cả người bay đến trên không trung, nhanh chóng kết thủ ấn:
- Lâm Binh Đấu Giả Tiếp Trận Liệt...
Tổ An sững sờ, bỗng nhiên trong lòng minh ngộ.
- Ngươi nhìn cái gì?
- Nhìn ngươi thì sao!
Nữ quỷ kia đáp lại, sau đó khẽ giật mình, ta đang ở thời khắc mấu chốt thi triển Cửu Tự Chân Ngôn, tại sao lại đột nhiên trả lời đối phương, làm thuật pháp sắp ngưng kết ra bị phá hư.
Lúc này một thanh kiếm cổ xưa gác ở trên cổ nàng, uy áp khủng bố để nàng biết chỉ cần dám dị động, sẽ lập tức biến thành tro bụi.
Tổ An lại không có chém xuống, mà thử dò xét hỏi:
- Cảnh Đằng?
Nữ quỷ kia khẽ giật mình, có chút do dự nói:
- Tổ An?
Theo hai người gọi ra tên đối phương, không khí xung quanh vặn vẹo, trong mắt bọn hắn xuất hiện diện mạo của đối phương.
Nữ quỷ rõ ràng là Cảnh Đằng.
- Quả nhiên là ngươi.
Tổ An buông lỏng một hơi, vừa rồi còn kỳ lạ vì sao thu được điểm nộ khí của nàng, về sau giao thủ luôn cảm thấy những chiêu thức kia quen mắt.
Cảnh Đằng cũng kỳ quái vì sao quỷ vật kia biết thi triển Phượng Hoàng Viêm, nhưng nàng bị sự tình vừa rồi làm nhiệt huyết xông lên đầu, trong lúc nhất thời không kịp ngẫm nghĩ.
Hai người tỉnh lại, lập tức biết đây là nữ quỷ kia cố ý dùng huyễn thuật khiêu khích hai người tự giết lẫn nhau, không thể không cảm thán nữ quỷ này âm hiểm độc ác.
Bỗng nhiên Tổ An nhịn không được hỏi:
- Sự tình vừa rồi...
Còn chưa hỏi xong, Cảnh Đằng đã vội vàng cắt đứt hắn:
- Chỉ là ảo giác mà thôi, không cần để trong lòng.
Chẳng biết tại sao, trên mặt nàng đỏ ửng lóe lên một cái rồi biến mất, đồng thời còn có chút xấu hổ.
Đến từ Cảnh Đằng, điểm nộ khí +110 +110 +110...
Tổ An nghĩ thầm nữ quỷ kia thật nghịch thiên, lại có thể làm ra ảo giác chân thật như vậy.