Duy nhất có chút quỷ dị là những bức họa này vẽ tất cả đều là người, không có sơn thủy, cũng không có hoa cỏ cây cối, không khỏi quá đơn điệu.
Thần sắc của Vương Nội Sử cổ quái, sau một lúc lâu mới đáp:
- Những thứ này là kẻ đáng thương mấy chục năm qua giao dịch với gia phụ thất bại, linh hồn của bọn họ vĩnh viễn bị lưu lại nơi này.
Tạ Đạo Uẩn:
- ? ? ? ! ! !
Thần sắc của Vân Gian Nguyệt như thường, làm Giáo chủ Ma giáo, những năm này người chết ở trong tay nàng cũng không ít, bằng không thì sẽ không ngưng tụ ra lĩnh vực như thế.
Rất nhanh đoàn người đi tới tầng cao nhất, Vương Nội Sử gõ cửa:
- Phụ thân, đã mang người đến.
- Bảo các nàng vào, ngươi lui xuống đi.
Bên trong truyền ra thanh âm già nua.
Vương Nội Sử giật mình, vốn hắn muốn đi theo vào, nhưng lại không dám phản bác, đành phải nói:
- Phụ thân, các nàng là bằng hữu của ta, mong phụ thân giơ cao đánh khẽ.
- Biết.
Bên trong truyền ra thanh âm không có bất kỳ tâm tình gì.
Vương Nội Sử bất đắc dĩ, đành phải lặng lẽ ra hiệu cho hai nữ:
- Hai vị cô nương đừng sợ, ta sẽ ở phía dưới chờ các ngươi đi ra.
Nói xong cẩn thận xuống lầu, hắn là thật sợ phụ thân nhất thời nổi hứng thu linh hồn của các nàng, hai nữ tử mỹ lệ làm rung động lòng người như vậy chết, thật quá đáng tiếc.
Đợi sau khi hắn đi, cửa tự động mở ra, bên trong cực kỳ rộng lớn, trên đài cao phía trước ngồi một lão giả, hiển nhiên chính là Vương gia gia chủ Vương Hữu Quân, hắn mở mắt liếc nhìn hai nữ một chút:
- Vào đi.
Vân Gian Nguyệt bước vào, ẩn ẩn bảo hộ Tạ Đạo Uẩn ở sau lưng, nàng cũng đang quan sát đối phương.
Có lẽ bởi vì quanh năm ở trong phòng, da thịt của lão giả trắng xám, tóc cũng xám trắng, nhưng lờ mờ có thể nhìn ra khuôn mặt hắn đứng đắn, hiển nhiên lúc tuổi còn trẻ tướng mạo đường đường.
Vân Gian Nguyệt âm thầm suy nghĩ, tu vi của đối phương kém mình một chút, nhưng chiến lực của tu sĩ ở thế giới này có một bộ phận rất lớn nằm trên Phù Lục, thật đánh nhau ai mạnh ai yếu nàng cũng không chắc.
- Thật lâu chưa thấy qua nữ tử xinh đẹp như thế, khó trách lão nhị không ngừng cầu tình.
Vương Hữu Quân cười cười.
- Là các ngươi muốn giao dịch với ta?
- Nhị công tử nhiệt tình vì lợi ích chung, chúng ta vô cùng cảm kích. Chúng ta muốn tìm đồng bạn thất lạc, cho nên cố ý đến tìm lão tiên sinh.
Tạ Đạo Uẩn ôn nhu đáp.
- Nhiệt tình vì lợi ích chung?
Vương Hữu Quân cười lạnh, tự nhiên biết đứa con kia là mặt hàng gì, hắn cũng lười đâm thủng.
- Tìm người lại đi cầu ta, khó tránh khỏi chuyện bé xé ra to.
Nói đến phần sau, mi hắn dần dần nhăn lại, hiển nhiên có chút hoài nghi động cơ của các nàng.
- Chủ yếu là mấy đồng bạn kia rất trọng yếu với chúng ta, chúng ta không biết đồng bạn ở chỗ nào, một chút manh mối cũng không có, tự mình không thể nào tìm được.
Tạ Đạo Uẩn giải thích, tìm người bình thường mà nói, xác thực không cần thiết bốc lên phong hiểm lớn như thế đi cầu Vương Hữu Quân, nhưng bọn hắn bị hút vào thế giới này, phân tán đến các nơi, thế giới này lại lớn như vậy, muốn tìm cũng không có địa phương tìm.
- Thì ra là thế.
Hồ nghi trên mặt Vương Hữu Quân dần dần tán đi.
- Vậy các ngươi hẳn phải biết quy củ của ta, chuẩn bị đồ vật gì để giao dịch?
Vân Gian Nguyệt từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh đao phong cách cổ xưa, toàn thân màu xanh đen, chỉ có lưỡi đao hàn quang lập loè, loáng thoáng còn có từng đường vân huyết sắc.
Vật này vừa ra, cả phòng nhất thời tràn ngập huyết tinh nhàn nhạt.
Nàng nâng tay lên một chút, chuôi đao lơ lửng giữ không trung, yên tĩnh triển lãm ở trước mặt Vương Hữu Quân.
- Hảo công phu, đao tốt!
Vương Hữu Quân nhịn không được tán thưởng, nữ nhân này nhìn nũng nịu, tu vi lại cực kỳ thâm hậu.
Vân Gian Nguyệt giới thiệu nói:
- Đao này tên Biệt Ly, chính là Thần binh Thiên cấp, không biết các hạ có hài lòng hay không.
Hôm qua nàng và Tạ Đạo Uẩn thương nghị qua, căn cứ tình báo của thị nữ trước đó, rất nhiều ngay từ đầu lấy đồ tào lao, đằng sau thậm chí không có cơ hội ra giá.
Ngược lại ba người thành công đều vừa đến đã chuẩn bị lễ vật cực kỳ quý giá.
Một thanh vũ khí Thiên cấp, không sai biệt lắm tương đương giá trị của những lễ vật kia.
Cây đao này chính là binh khí tùy thân của Giáo chủ Ma giáo nhiệm kỳ nào đó, lấy ra nàng cũng rất đau lòng.
Bất quá không có cách, nàng cũng không phải Ngọc Yên La, không có phú khả địch quốc, trên thân chỉ có những đồ vật chém chém giết giết này coi như trân quý, bây giờ đám người Tổ An không rõ sống chết, vì tìm bọn họ, bỏ một thanh Thần binh Thiên cấp cũng không tính là gì.
- Ta có thể cảm nhận được cây đao này uống qua vô số máu tươi, Biệt Ly, quả nhiên là cái tên chuẩn xác.
Vương Hữu Quân tán thưởng nói.
- Vậy các hạ đáp ứng giúp chúng ta tìm người không?