Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, phát hiện Tôn Ân đứng ở bên cạnh Cao Thượng Thần Tiêu Lục, thân thể lớn hơn trước đó gấp đôi, mái tóc bay múa, giống như một Ma Thần.
- Cái này sao có thể?
Vẻ mặt Vân Gian Nguyệt nghi hoặc, lúc này khí tức của đối phương hoàn toàn khác biệt trước đó, giống như một người khác.
Vương Hữu Quân cả kinh, không nghĩ đến nữ nhân kia lại có thể làm đến nước này, bức Tôn giáo chủ vận dụng Thiên Tâm Đô Công Lục, Phù Lục này để hắn triệu hoán anh linh trong lịch sử của Thần Tiêu Giáo gia trì, nắm giữ tất cả năng lực của đối phương, giải quyết được nhược điểm Phù Lục Sư không am hiểu cận chiến.
Hắn qua nhiều năm như vậy, chỉ gặp Tôn Ân dùng Bắc Đế Phục Ma Lục và Cao Thượng Thần Tiêu Lục cũng đủ để trấn áp các loại địch nhân, cho tới bây giờ không vận dụng qua Thiên Tâm Đô Công Lục, không nghĩ tới lần này lại bị bức dùng đến.
Giờ khắc này hắn mới cảm thấy vừa rồi mình đầu hàng là đúng, nữ nhân này đã làm đến cực hạn, kết quả vẫn châu chấu đá xe.
Lúc này Tôn Ân đã bay đến trước mặt Vân Gian Nguyệt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng:
- Có thể bức bổn tọa toàn lực xuất thủ, cũng coi như đáng giá kiêu ngạo.
Nói xong tay giơ lên muốn lấy tánh mạng của nàng, lúc này Tạ Đạo Uẩn giang hai tay che ở trước người Vân Gian Nguyệt:
- Ngươi không thể giết nàng!
Nhìn bóng người mềm mại chặn ở trước mặt mình, Vân Gian Nguyệt thất thần, trừ Tổ An, không nghĩ tới cũng có ngày mình lại bị một tiểu cô nương bảo hộ.
Nàng vội vàng nói:
- Ngươi đừng quản ta, cầm Cung Đăng chạy ra bãi đá kia, ta giúp ngươi tranh thủ một chút thời gian!
Ai biết Tạ Đạo Uẩn không nhúc nhích, y nguyên cố chấp che ở trước người nàng.
- Há, vì sao không thể giết nàng?
Tôn Ân nhìn một màn trước mắt, trong lúc nhất thời thất thần, dường như nhớ lại trước kia, năm đó thuở thiếu thời, mình cũng từng che ở trước mặt bằng hữu, chỉ tiếc bằng hữu kia vì mạng sống lại phản bội ta...
Hiện tại Tạ Đạo Uẩn cũng sợ hãi tới cực điểm, bất quá đầu óc lại bình thản:
- Bởi vì chúng ta cứu ngươi, ngươi thân là nhất giáo chi chủ, là đại hào kiệt giữa thiên địa, không thể lấy oán báo ân, vẻn vẹn bởi vì không quỳ xuống mà đẩy nàng vào chỗ chết.
- Các ngươi cứu ta?
Tôn Ân cười lạnh, nhìn về phía Vương Hữu Quân.
- Không phải thủ hạ của ta cứu sao.
Vương Hữu Quân lập tức lộ ra biểu lộ thành kính:
- Phải phải.
Tạ Đạo Uẩn nói:
- Là chúng ta giúp hắn phá giải trận pháp bên ngoài, bằng không hắn làm sao có khả năng đi tới nơi này.
Tôn Ân mỉm cười:
- Nhưng đó là công lao của ngươi, có quan hệ gì tới đồng bạn của ngươi?
Tạ Đạo Uẩn ngẩng cổ lên:
- Nếu không có nàng, trước đó vài ngày ta đã sớm chết, tự nhiên không có cơ hội đến phá giải trận pháp, ngươi cũng không thể được cứu.
- Có ý tứ.
Tôn Ân thu tay.
- Thôi được, vừa rồi ta cảm nhận được khí tức của đại mộ ở Trĩ Xuyên, tiếp xuống là lúc dùng người, các ngươi làm việc cho bản tọa, ta tha các ngươi một mạng.
- Chúng ta còn muốn tìm bằng hữu, chỉ sợ không có thời gian làm việc cho ngươi.
Vân Gian Nguyệt cắn răng nói.
- Ngươi đã nhận chúng ta giúp ngươi, chúng ta cũng không cầu ngươi hồi báo gì, thả chúng ta đi là được.
- Không sai, chúng ta vốn vì tìm bằng hữu mới đáp ứng Vương trưởng lão đến giúp đỡ.
Tạ Đạo Uẩn cũng phụ họa, nếu các nàng một mực ngốc ở bên người gia hỏa này, làm sao còn có cơ hội đi tìm Tổ đại ca, hơn nữa còn có khả năng mang đến nguy hiểm cho hắn.
- Tính tình rất cao ngạo, hai người các ngươi rất giống ta lúc tuổi còn trẻ.
Tôn Ân cũng không tức giận.
- Thôi được, Vương trưởng lão, ngươi giúp các nàng tìm người đi.
Trên mặt Vương Hữu Quân âm tình biến hóa, không nghĩ đến Tôn Ân sẽ thưởng thức hai nữ nhân này như thế.
Có điều hắn không dám cự tuyệt, lập tức đáp:
- Vâng, giáo chủ.
Nói xong hắn hỏi thăm Tạ Đạo Uẩn hình dạng và tên liên quan tới người nàng muốn tìm.
Tạ Đạo Uẩn và Vân Gian Nguyệt liếc nhau, đều nhìn ra mừng rỡ trong mắt đối phương, vội vàng miêu tả hình tượng của Tổ An.
Rất nhanh Vương Hữu Quân múa bút, một thiếu niên tuấn lãng xuất hiện.
Tôn Ân kinh ngạc:
- Thiếu niên này thật tuấn tú! Là người yêu của ngươi?
Tạ Đạo Uẩn đỏ mặt:
- Không phải, chỉ là đại ca của ta.
Tôn Ân cười cười, cũng không vạch trần.
Vân Gian Nguyệt thầm hừ một tiếng, Tôn Ân này không có ánh mắt như thế, không thể là tình lang của ta sao?
Lúc này Vương Hữu Quân tế ra Hồng Mang Hoàng Phù, miệng lẩm bẩm, hiến tế mấy linh hồn, tấm hoàng phù kia bắn ra một đạo hồng mang chỉ nơi xa.
Hắn quan sát một hồi rồi nói địa danh, Tôn Ân kinh ngạc:
- A, cách Trĩ Xuyên không xa, vừa vặn các ngươi có thể đi cùng ta.
Tạ Đạo Uẩn và Vân Gian Nguyệt do dự, Tôn Ân lại mở miệng nói:
- Mấy bằng hữu kia của các ngươi, bản sự so với các ngươi thì thế nào?