Đám người Tổ An nhịn không được liếc nhìn Cảnh Đằng, trước đó nàng rõ ràng ở trong rừng sâu núi thẳm, một bộ người sống chớ gần, không nghĩ tới tính tình trước kia lại thích náo nhiệt?
Lúc này trên mặt trung niên lộ ra nụ cười:
- Không nghĩ tới hôm nay ở chỗ này nhìn thấy, ngươi còn chưa chết, ta thật sự rất cao hứng.
Thu Hồng Lệ nghĩ thầm gia hỏa này còn rất thâm tình, sao Cảnh Đằng không theo hắn, ngược lại muốn tới cướp A Tổ của ta, thật chán ghét.
Yến Tuyết Ngân cũng âm thầm gật đầu, đoạn đường này đi tới, Tang Ngạo coi như quân tử, không biết tại sao hai người sẽ náo thành như vậy?
Mấu chốt là Tổ An cũng lẫn vào bên trong, thật phiền.
Cảnh Đằng không để ý tới Tang Ngạo thâm tình nhìn chăm chú, mà kinh ngạc nhìn mộ bia.
Đột nhiên trong tay nàng xuất hiện một cây roi, trực tiếp quất lên mộ bia.
Mộ bia tứ phân ngũ liệt, biến thành một đống đá vụn.
- Ngươi làm gì?
Trung niên biến sắc.
- Chữ bên trên nhìn phiền.
Cảnh Đằng bình tĩnh đáp.
Trung niên:
- ...
Lúc này roi dài trong tay Cảnh Đằng huy động lần nữa, mộ phần cũng bị đánh vỡ ra, Tang Ngạo nhịn không được nữa, vội vàng ngăn cản nói:
- Ngươi điên sao? Đây chính là mộ của ngươi.
Cảnh Đằng giống như nhìn thiểu năng trí tuệ theo dõi hắn:
- Bây giờ ta không phải sống rất tốt sao, muốn cái mộ này để làm gì?
Tang Ngạo:
- ? ? ?
Trong lúc nhất thời hắn không biết nên đáp lại ra sao, Cảnh Đằng không để ý tới hắn, mà vẫy tay, dây thường xuân ở phụ cận tăng vọt, các loại dây leo uốn lượn đến, xâm nhập vào trong huyệt mộ, đất bị đào lên, sau cùng từ bên trong khiêng ra một bộ quan tài đá.
Cảnh Đằng tiện tay vung lên, nắp quan tài bị đẩy qua một bên.
Mọi người vô ý thức rướn cổ lên nhìn bản thể nàng sẽ là cái dạng gì, đến cùng là bộ dáng hiện tại, hay chỉ còn lại một bộ xương khô?
Bất quá làm cho mọi người ngoài ý muốn là, trong thạch quan rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
Cảnh Đằng nhìn về phía Tang Ngạo:
- Ta cần một lời giải thích!
Tang Ngạo kinh ngạc, vội vàng chạy đến trong thạch quan, hai tay cào loạn, đáng tiếc không có đồ vật gì:
- Điều đó không có khả năng, ban đầu là ta tự mình hạ táng ngươi!
- Bên ngoài còn có trận pháp đặc thù ngươi bố trí, trừ ngươi, sẽ không có người đi vào được.
Cảnh Đằng mặt như phủ băng.
Tang Ngạo vội vàng giải thích:
- Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngươi cũng biết năm đó ta chưa tu hành, cho nên về sau mới tìm người bố trí trận pháp, nghĩ đến hẳn là có người thừa dịp khe hở này đến đánh cắp bản thể của ngươi.
- Nơi đây vốn bí ẩn, bên ngoài lại có các loại trận pháp, trừ ngươi biển thủ, còn có thể là ai?
Cảnh Đằng cười lạnh, hiển nhiên là không tin.
- Chẳng lẽ là Tôn Ân? Năm đó hắn cũng biết nơi này, hoặc là...
Sắc mặt Tang Ngạo âm tình biến ảo, tựa hồ nghĩ đến cái gì.
Hắn lập tức nói:
- Đằng Đằng, ta sẽ đi thăm dò rõ ràng hết thảy, cho ngươi một cái công đạo!
Sau khi nói xong, hắn vội vã quay người rời đi, hiển nhiên là đi điều tra cái gì, lấy thân phận của hắn bây giờ, muốn tra sự tình gì cũng sẽ không quá khó khăn.
Yến Tuyết Ngân đi tới bên người Tổ An, cười như không cười theo dõi hắn:
- Không nghĩ tới ngươi có bản lĩnh như thế.
Tổ An nhức đầu không thôi, vội vàng giải thích:
- Đây chỉ là hiểu lầm, thực ra...
Yến Tuyết Ngân lại ngăn lời nói của hắn, nhanh chóng truyền âm:
- Sự tình khác về sau lại nói, Tang Ngạo là Hội trưởng Mạo Hiểm Công Hội, bên kia tin tức linh thông, ta qua bên kia tra tới cùng là ai hạ lệnh truy nã ngươi, nhìn xem có thể hủy bỏ hay không.
- Ta không sợ...
Tổ An muốn gọi nàng lại, đáng tiếc đối phương rất có chủ kiến, lại thêm đang nổi nóng, làm sao có khả năng nghe hắn, rất nhanh đã phiêu nhiên đi xa.
Cảnh Đằng hơi nghi hoặc nhìn hai người, nguyên lai nữ tử kia nhận biết Tổ An?
Lúc này bỗng nhiên nàng cảm giác được một cỗ sát cơ như thực chất, nguyên lai là Thu Hồng Lệ đang nhìn mình chằm chằm.
Tổ An cảm giác được một loại Tu La Tràng sắp bạo phát, vội vàng giật ra đề tài:
- Đúng, bản thể ngươi đến cùng là cái gì, vì sao cảm giác ngươi không quá để ý như vậy?
- Tại sao ta phải để ý?
Khóe môi Cảnh Đằng nhếch lên ý cười.
- Bản thể của ngươi bị trộm, ngươi cũng không thèm để ý? Ai biết người khác cầm đi làm cái gì?
Ngay cả Thu Hồng Lệ cũng bị hấp dẫn lực chú ý, không lo được tính sổ sách với Tổ An.
Vi Tác không ngừng gật đầu, hắn đã nghĩ đến rất nhiều hình ảnh lung ta lung tung, nghĩ thầm không biết người khác cầm bản thể nàng làm sự tình thiếu lễ độ gì.
Phát giác được ánh mắt của mọi người, Cảnh Đằng nhịn không được cười lên.
- Các ngươi nghĩ nhiều, bất quá là một đoạn dây leo mà thôi.
- Dây leo?
Mấy người vừa nghĩ tới nàng đúng là yêu quái dây leo, liền thoải mái.
Chỉ có Tổ An nghi ngờ nói.