Thu Hồng Lệ cũng không có tâm tình tranh cãi với nàng, mà đi tới bên người Tổ An, tùy thời chuẩn bị trợ giúp.
Lúc này Tổ An nào có tâm tư kiều diễm như các nàng nghĩ, mà khuôn mặt ngưng trọng nhìn Triệu Hạo, phòng bị hắn đột nhiên gây khó khăn.
Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh trừng to mắt, nhìn một màn vừa rồi mà kinh ngạc đến ngây người.
Cái quỷ gì, một trảo của hoàng đế, coi như hai người bọn họ cũng không thể chống cự, kết quả lại bị Tổ An trảm phá?
Trước đó ở trên Tử Sơn cũng nhìn thấy hắn xuất thủ, tuy kinh diễm, nhưng không có rung động như thế, hóa ra lúc đó còn cố ý giữ lại.
Hai người đều dùng kiếm, tự nhiên nhìn ra được một kiếm vừa rồi lợi hại, kiếm ý vô địch, thực sự khiến người ta kinh hãi.
Gia hỏa này mới bao nhiêu tuổi, sao có thể luyện kiếm ý đến nước này?
Chúng ta sống cả đời trên thân chó sao.
Triệu Hạo cũng có chút ngạc nhiên nhìn Tổ An:
- Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, ngươi lại trưởng thành đến nước này, khó trách có thể ở Yêu tộc làm Nhiếp Chính Vương.
Trước đó hắn còn hơi nghi ngờ Yêu tộc lại chán nản, cũng là đối thủ cùng Nhân tộc đối kháng nhiều năm, tại sao lại bị này tiểu lưu manh đoạt được vị trí Nhiếp Chính Vương?
Lúc đó còn hoài nghi Tiểu Yêu Hậu mới thành quả phụ, có phải nhìn trúng nam sắc hay không, dù sao gia hỏa này rất giỏi đối phó nữ nhân.
Thẳng đến nhìn thấy một kiếm này, hắn giờ mới hiểu được đối phương xác thực thực chí danh quy.
Tổ An trầm giọng nói:
- Bây giờ chúng ta đều bị vây ở trong bí cảnh, còn có Quỷ Vương thâm bất khả trắc ở trong bóng tối rình mò, cần gì phải nội chiến, để cho người khác ngồi thu ngư ông chi lợi.
Hắn nhanh chóng bổ sung:
- Theo ta được biết, trên đời này trừ Quỷ Vương, còn có Giáo chủ Thần Tiêu Giáo Tôn Ân, Mạo Hiểm hội trưởng Tang Ngạo, tựa hồ cũng có tu vi không thua gì hoàng thượng, bọn họ khẳng định sẽ cảm thấy hứng thú với đại mộ, hơn phân nửa cũng tới.
Triệu Hạo rơi vào trầm tư, cách một hồi lắc đầu nói:
- Nếu là lúc trước, ta có khả năng thật bị ngươi thuyết phục, nhưng ngươi trưởng thành quá nhanh, nhanh đến để cho ta cũng có chút tim đập nhanh, lại để ngươi trưởng thành tiếp, nói không chừng thực sẽ uy hiếp được ta, vẫn là thừa dịp ngươi chưa trưởng thành giải quyết ngươi càng thích hợp.
Tổ An:
- ...
Được Triệu Hạo khẳng định, trong lúc nhất thời hắn không biết nên cao hứng hay khổ sở.
Lúc này Thu Hồng Lệ vội vàng nói:
- Ngươi là hoàng đế thiên hạ vô địch, là tồn tại vô số người tu hành kính ngưỡng, thấy một hậu bối tư chất siêu quần không phải nên thưởng thức sao? Huống chi ta nghe nói, cao thủ chân chính đều cảm giác vô địch là một loại tịch mịch, cả đời tìm kiếm đối thủ chính thức, ngươi lại muốn sớm hạ sát thủ, không khỏi quá... mất mặt.
Nàng rõ ràng Triệu Hạo khủng bố như thế nào, lúc trước sư tôn thần công có thành tựu, cả ngày kiêu ngạo, không để cao thủ ở thiên hạ vào mắt, kết quả chạy tới hoàng cung hành thích, ngay cả mặt người ta cũng không nhìn thấy, đã bị một chưởng đánh trọng thương.
Sau đó tinh thần của sư phụ sa sút thật lâu, về sau cũng không biết làm sao mới ra khỏi bóng ma.
Bây giờ tuy A Tổ lợi hại, nhưng chưa chắc lợi hại qua sư phụ năm đó, đánh với Hoàng Đế, khẳng định cửu tử nhất sinh, cho nên nàng muốn dùng ngôn ngữ kích đối phương, để hoàng đế từ bỏ xuất thủ.
- Tốt một cái yêu nữ nhanh mồm nhanh miệng.
Triệu Hạo cười cười.
- Ngươi là xem tiểu thuyết nhiều sao, người thành đại sự tự nhiên phải sớm bóp chết nguy hiểm ở trong trứng nước, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ không sảng khoái, lại đi tìm ngang cấp chịu ngược cuồng?
Năm đó cùng Yêu Hoàng làm đối thủ nhiều năm, ai cũng không làm gì được ai, dẫn đến không cách nào thừa thế xông lên diệt Yêu tộc.
Toàn bộ quá trình không chút vui sướng, không biết hắn tưởng tượng Yêu Hoàng chết bất đắc kỳ tử bao nhiêu lần.
Chỉ tiếc tuy cuối cùng chờ được kết quả này, nhưng hắn cũng tiếp cận Thiên Nhân Ngũ Suy, so với đối phó Yêu tộc, vẫn là trường sinh bất tử trọng yếu hơn.
Thu Hồng Lệ nghẹn lời, không nghĩ tới hoàng đế lại không có phong độ cao thủ như vậy.
Lúc này âm thanh của Cảnh Đằng vang lên:
- Loại tâm tính này của ngươi không đúng, không có đối thủ khích lệ cùng cạnh tranh, chỉ dựa vào chính mình, muốn thành Tiên tuyệt đối không thể, loại suy nghĩ kia của ngươi, đời này đã định trước không cách nào tiến thêm.
Triệu Hạo sầm mặt lại:
- Ngươi chỉ là con kiến hôi, cũng xứng giáo huấn ta?
Cảm nhận được đối phương tức giận, Tổ An ẩn ẩn chặn ở trước mặt Cảnh Đằng, sợ Triệu Hạo đột nhiên xuất thủ.
Nhìn thấy động tác của đối phương, trong lòng Cảnh Đằng ấm áp, không sợ chút nào ngẩng đầu lên:
- Tu vi của ta xác thực như con kiến hôi, nhưng lời nói vừa rồi không phải ta nói, mà là Bão Phác Tiên Quân nói, tuy tu vi của ngươi cao, nhưng so với Tiên Quân năm đó, còn kém xa lắm.