Vừa nghĩ như thế, hắn dần dần trấn định lại, đã không phải tường kép ẩn tàng chữ viết, thì bí mật hẳn giấu ở trong kinh văn, hơn phân nửa cần lấy quy luật gì đó đến phá giải.
Hắn mở ra Bão Phác Chân Kinh nghiên cứu lần nữa, thử đầu cuối tương liên, nghiêng chữ nối liền, hoặc đọc theo quy luật nhảy chữ...
Mới đầu hắn cảm thấy chữ lộn xộn, nhưng lại mơ hồ cảm thấy huyền ảo không gì sánh được.
Các loại phương pháp giải mã hắn đều thử, phát hiện xuất hiện rất nhiều khả năng, dường như cất giấu vô số bí mật.
Cứ như vậy hắn nhất thời sinh hứng thú, bắt đầu cân nhắc, nghiền ngẫm từng chữ một.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một trận chưởng phong đánh tới, bởi vì quá mức chuyên tâm, thẳng đến lúc này mới giật mình, vội vàng lóe lên bên cạnh.
Nhưng dù vậy vẫn không có hoàn toàn tránh thoát, toàn bộ thân thể tê liệt nửa bên.
- Uy lực này...
Triệu Hạo ngẩng đầu.
Lão giả đối diện có chút ngoài ý muốn:
- A, tính cảnh giác thấp như vậy, đến cùng đang xem cái gì?
Nói xong ánh mắt rơi vào Bão Phác Chân Kinh trong tay đối phương.
Triệu Hạo biến sắc, vội vàng thu Bão Phác Chân Kinh vào trong lòng:
- Đường đường Tế Tửu, lại ở sau lưng đánh lén, nếu lan truyền ra ngoài, không sợ để thế nhân chê cười sao?
Người đối diện tự nhiên chính là Tế Tửu, hắn từ tốn nói.
- Cùng ngươi là quốc thù gia hận, coi như dùng một số thủ đoạn không vẻ vang cũng đáng.
Triệu Hạo hừ lạnh.
- Ngươi cho rằng như vậy thì có thể đối phó ta, chẳng lẽ dựa vào Yến quan chủ ở bên cạnh ngươi?
Ánh mắt hắn rơi vào trên người nữ tử áo trắng tuyệt sắc, sắc mặt có chút khó coi.
- Yến quan chủ có biết cử động lần này đại biểu cho cái gì không, chờ trẫm ra ngoài, toàn bộ Bạch Ngọc Kinh sẽ bởi vì hành động của ngươi mà trả giá đắt.
Mỹ nhân áo trắng tự nhiên là Yến Tuyết Ngân, nàng thăm thẳm thở dài.
- Coi như ta không tham dự, chẳng lẽ hoàng thượng sẽ không ra tay với Bạch Ngọc Kinh?
Bây giờ nàng đã biết sư huynh Lý Trường Sinh sự tình tham dự vây giết Triệu Hạo, toàn bộ Bạch Ngọc Kinh vốn ở rìa vách núi, thuộc về mặc kệ làm cái gì cũng sẽ chết.
Triệu Hạo vốn bởi vì sự tình Bão Phác Chân Kinh mà khó chịu, bây giờ không khỏi sầm mặt lại.
- Những năm qua trẫm đối đãi Yến quan chủ cũng coi như lễ ngộ, không nghĩ đến hôm nay lại xung đột vũ trang.
Yến Tuyết Ngân trầm mặc, nàng cũng không muốn đánh với Triệu Hạo, bất quá chuyện cho tới bây giờ, đã không nghĩ được. nhiều
Lúc này Tế Tửu mở miệng.
- Yến quan chủ, ngươi vào đại mộ tìm đồng bạn đi.
- Thế nhưng...
Yến Tuyết Ngân có chút nóng nảy, bởi vì nàng biết Tế Tửu đơn đả độc đấu không bằng Triệu Hạo, huống chi bây giờ còn có thương tổn, hơn nữa thương tổn kia còn bởi vì nàng.
Đương nhiên nàng không ngốc đến nỗi bại lộ sự kiện này, miễn cho để Triệu Hạo càng có niềm tin.
- Không sao.
Tế Tửu lắc đầu.
- Chiến đấu giữa chúng ta ngươi cũng không xen vào được, hơn nữa ngươi còn có sự tình càng trọng yếu hơn cần đi thông báo.
Trên mặt Yến Tuyết Ngân lộ ra vẻ giãy dụa, biết hắn nói có đạo lý, nhưng nguy cơ trước mắt bỏ xuống ân nhân rời đi, hoàn toàn không phù hợp nguyên tắc xử sự của nàng.
Tế Tửu cười cười.
- Không sao, vừa rồi hắn bị thương, ta chưa chắc sẽ thua, huống chi ngươi giải quyết sự tình bên kia, nói không chừng còn có thể dẫn người tới giúp đỡ.
Nghe hắn nói như vậy, Yến Tuyết Ngân cắn răng.
- Vậy ta đi trước, tiên sinh bảo trọng!
Nàng xác thực có sự tình rất trọng yếu muốn nói cho Tổ An, lại thêm không phải thế hệ do dự thiếu quyết đoán, nên nhìn hắn thi lễ, sau đó trực tiếp chạy vào đại mộ.
- Muốn đi!
Triệu Hạo biến sắc, bàn tay nắm tới đối phương.
Tuy hắn mạnh hơn Tế Tửu, nhưng vừa rồi đắm chìm trong tiên duyên, chủ quan bị gây thương tích, nếu Yến Tuyết Ngân lại tìm một ít nhân thủ tới, nói không chừng hắn thật sẽ lật thuyền trong mương.
Phải biết hiện tại hắn còn không biết rõ át chủ bài của Tổ An đến cùng là gì, lúc trước đối phương có thể diệt sát phân hồn của mình, hơn phân nửa cũng có thể sinh ra uy hiếp với mình hiện tại.
Lúc này một ống tay áo phất qua, ngăn trở công kích của hắn.
- Đối thủ của ngươi là ta.
Trong nháy mắt hai người giao thủ mấy chiêu, sau đó thân hình đều lắc lắc lui ra.
Triệu Hạo sững sờ, bỗng nhiên cười ha ha.
- Nguyên lai trên người ngươi cũng có thương tổn.
Tế Tửu đáp.
- Hoàng thượng không phải cũng có tổn thương sao?
Trước đó không lâu, hắn trong lúc vô tình cứu Yến Tuyết Ngân bị đuổi giết, nhưng đối thủ quá lợi hại, làm hắn bị chút tổn thương, cho nên vừa rồi không để ý thân phận cũng muốn trước đánh lén Triệu Hạo, bằng không hoàn toàn không có cách nào giao chiến.
Triệu Hạo lạnh lùng nói.
- Nếu ngươi ở thời kỳ toàn thịnh, ta bị ngươi đánh lén, nói không chừng ngươi còn có cơ hội, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều thụ thương, vậy ngươi chết chắc.
Thần sắc của Tế Tửu bình tĩnh, không có bởi vì chiến thuật công tâm của đối phương mà sinh ra tâm tình chập chờn.