- Ngươi không khỏi quá tự đại, hươu chết vào tay ai còn chưa biết được đâu.
Triệu Hạo cười rộ lên.
- Không tệ, ngươi xác thực rất có thiên phú, thậm chí là người có thiên phú nhất ta gặp qua, khó trách tự tin như thế. Đáng tiếc chính vì ngươi quá có thiên phú, dẫn đến cảm thấy hứng thú với quá nhiều đồ vật, suy nghĩ pha tạp, tinh lực phân tán ở mỗi lĩnh vực, mà người tinh lực có hạn, nếu ngươi có thể nghiên cứu một lĩnh vực, nói không chừng đã vượt qua ta, nhưng bây giờ học quá tạp nham, đã định trước không phải đối thủ.
Đối với hắn nói, Tế Tửu căn bản thờ ơ.
- Ai nói đa thì nhất định thua thuần? Hôm nay mời hoàng thượng đánh giá thành quả mấy năm nay của ta một chút.
Vừa dứt lời, dưới chân hắn hiện ra các loại đồ án trận pháp, sau lưng càng có chư thiên tinh đồ xoay tròn.
Nhìn các loại dị tượng trước mắt, Triệu Hạo giật nảy cả mình, nghĩ thầm nếu lại cho hắn một chút thời gian, nói không chừng hắn còn sờ đến cánh cửa thành Tiên trước mình.
Nghĩ tới đây, hắn không còn lòng khinh thị, trực tiếp tế ra Nhân Hoàng Ấn, toàn thân kim quang đại thịnh công kích đối phương.
Oanh… từng trận ba động khủng bố tứ tán, để một số tu sĩ đi ngang qua hóa thành bột mịn, người còn lại vội vàng chạy trốn tới nơi xa, trong lòng hoảng sợ, uy thế này chẳng lẽ là Tiên Quân sống lại?
Người cùng hắn giao thủ là tồn tại như thế nào?
...
Trong mộ thất Bão Phác Tiên Quân, Tôn Ân nói.
- Tang Ngạo tâm cơ thâm trầm, năm đó ta bị hắn hố một lần, cho nên vừa rồi ta chú ý tới hắn không có đi truy Triệu Hạo, liền ý thức được có vấn đề, lại liên tưởng đến ngày xưa nhắc đến Nội Thiên Ngoại Thiên, còn lại cũng không khó đoán.
Cảnh Đằng gật đầu.
- Không tệ, Bão Phác Chân Kinh xác thực có nội ngoại phân chia, nhưng vừa rồi tàn niệm của Tiên Quân đã tiêu tán, chỉ để lại Ngoại Thiên, còn Nội Thiên ở đâu, ta cũng không biết.
Tôn Ân nhướng mày.
- Cảnh cô nương, ngươi nói lời này không có ý nghĩa, Tang Ngạo nhìn chằm chằm, dù diễn lại giả cũng muốn tiếp cận ngươi, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô nghĩa.
- Bây giờ nghĩ lại, ngươi là người duy nhất trên đời có liên hệ với Bão Phác Tiên Quân, hắn đối đãi ngươi quá tốt, căn bản không giống như chỉ có tình điểm hóa, ngược lại giống như đối đãi nữ nhi.
Lời vừa nói ra, Tổ An và Thu Hồng Lệ đều không nhịn được nhìn về phía Cảnh Đằng, chư nữ vì tới muộn, rất nhiều chuyện không biết, nhưng bọn hắn vẫn luôn kỳ quái, Cảnh Đằng biết không khỏi quá nhiều, tuyệt đối không giống như trong lúc vô tình được Bão Phác Tiên Quân điểm hóa.
- Nữ nhi?
Cảnh Đằng buồn bã cười một tiếng.
- Nếu ta có phụ mẫu thì tốt, huống chi còn là người tốt như Tiên Quân.
Mọi người sững sờ, nghe giọng điệu này của nàng không giống như giả, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc này, toàn bộ đại mộ xuất hiện thanh thế to lớn, từng tiếng gầm áp lực mà khủng bố thỉnh thoảng từ hạch tâm của đại mộ truyền ra.
Chỉ nghe thanh âm, mọi người đã cảm thấy lông tơ dựng thẳng, tất cả linh giác đều nhắc nhở bọn họ rất nguy hiểm.
Ngay cả Tôn Ân, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
- Tương truyền năm đó Tiên Quân phong ấn rất nhiều tồn tại kinh khủng ở hạch tâm của đại mộ, bây giờ nhìn tình huống hẳn là thật.
Cảnh Đằng đáp.
- Đương nhiên là thật, bất quá thế nhân không biết, Tiên Quân phong ấn chỉ là một số quái vật tầng ngoài mà thôi, quái vật ở chỗ càng sâu thì tồn tại cùng đại mộ này, ngay cả Tiên Quân cũng rất kiêng kị.
Trong lòng Tôn Ân hơi động.
- Vậy nói rõ ở thời đại càng xa xôi, có tồn tại cường đại khác phong ấn những quái vật kia? Đại mộ này càng ngày càng thần bí.
Cảnh Đằng nói.
- Ta xác thực không biết Tiên Quân giấu Nội Thiên ở nơi nào, nói không chừng giấu ở hạch tâm của đại mộ, nếu Tôn giáo chủ có hứng thú mà nói, có thể đi điều tra một phen.
Tôn Ân cười đắc ý.
- Tiểu cô nương, ngươi coi bổn tọa ngốc sao, đồ vật ngay cả Tiên Quân cũng kiêng kị, ta dám đi điều tra?
Vừa rồi những tiếng gào thét kia, hắn nghe cũng có chút hãi hùng khiếp vía, hiển nhiên vô cùng cường đại, hắn lại sao dám xâm nhập.
- Vậy ta cũng không có cách nào.
Cảnh Đằng bất đắc dĩ.
- Nói cho ngươi khả năng duy nhất, ngươi lại không dám đi.
- Không, còn có biện pháp khác?
Vương Hữu Quân một mực trầm mặc bỗng nhiên mở miệng nói.
- Biện pháp gì?
Cảnh Đằng sững sờ.
- Chính là bắt người yêu của ngươi lại, ép ngươi nói thật.
Cơ hồ vừa dứt lời, hắn đã xuất hiện ở bên người Tổ An, khống chế bả vai đối phương.
Thuấn Di Phù của hắn cực kỳ trân quý, vốn chỉ còn thừa lại hai tấm, không phải tình huống nguy cấp, hắn tuyệt đối sẽ không vận dụng.
Nhưng vừa rồi Tôn Ân truyền âm lệnh hắn, hắn không dám đối kháng.
Vừa rồi hắn một mực quan sát Tổ An, trên người tên tiểu bạch kiểm này không có chút nguyên khí ba động nào, quả thực là yếu như gà, nghĩ đến là bằng vào khuôn mặt đẹp trai cùng hoa ngôn xảo ngữ ăn cơm chùa.