Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3341 - Chương 3341 - Tỷ Muội Đồng Lòng

Chương 3341 - Tỷ muội đồng lòng
Chương 3341 - Tỷ muội đồng lòng

Trong những cô gái kia, Vân Gian Nguyệt mạnh nhất, nhưng tốc độ của nàng kém mình.

Đợi các nàng kịp phản ứng, Tôn Ân sẽ không đứng ngoài quan sát, khẳng định sẽ cản các nàng lại.

Cho nên mình cần làm là thuấn di đến bên người tiểu bạch kiểm, sau đó bắt hắn trở về.

Cả sự tình nhìn không hề khó khăn.

Đáng tiếc duy nhất là mình lãng phí một tấm Thuấn Di Phù.

Con mẹ nó Tôn Ân, mình không có mặt mũi đánh lén hậu bối, lại để cho ta làm!

Đúng lúc này, trước mắt hắn bỗng nhiên sáng lên một đạo kiếm quang.

Hắn thề đời này chưa từng thấy qua kiếm quang chói lọi như thế, giống như ngôi sao đầy trời, lại giống như ánh trăng trong nước.

Có người một kiếm, là người khác cả đời.

Hắn ngạc nhiên phát hiện, sao thân pháp của mình lại nhanh như vậy, thân thể tựa hồ nhẹ đi.

A, chờ chút, vì sao bóng lưng phía trước nhìn quen mắt như thế.

Người kia còn nắm bả vai Tổ An, trên cổ không có đầu, máu tươi từ trong cổ dâng trào ra.

- Ta chết?

Ý thức được điểm này, Vương Hữu Quân chỉ cảm thấy tóc dựng đứng.

Vương Hữu Quân có chút mờ mịt, đời này của hắn, cũng có thể tính là cường giả đỉnh phong của thế giới này.

Thân là Vương gia gia chủ, đồng thời lại là trưởng lão Thần Tiêu Giáo, hắn vốn là một trong mấy người có quyền thế nhất thiên hạ.

Nếu không bị ma quỷ ám ảnh, muốn làm Giáo chủ Thần Tiêu Giáo, muốn đi tìm kiếm giáo chủ tam lục trong truyền thuyết, lúc này chỉ sợ mình còn thoải mái nằm ở trong Vương gia trang, được tiểu thị nữ ôn nhu xoa vai đấm chân, còn có các thiếu nữ non nớt dùng miệng, dùng bộ ngực sữa đút cho hắn ăn các loại hoa quả...

Vô số con cháu Vương gia, còn có đệ tử Thần Tiêu Giáo nơm nớp lo sợ quỳ ở trên mặt đất chờ hắn ra chỉ thị, mình tùy tiện một câu cũng có thể quyết định vận mệnh và sinh tử của bọn họ.

Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy thoải mái!

Sao ta lại lòng tham, đi tìm giáo chủ tam lục gì, không chỉ nhi tử chết, tinh anh gia tộc toàn quân bị diệt, bây giờ ngay cả mình cũng chết.

Tiểu bạch kiểm chó chết này, lại giả heo ăn thịt hổ!

Đến từ Vương Hữu Quân, điểm nộ khí +555 +555 +555...

Bất quá đáng hận hơn là Tôn Ân, nếu không phải hắn bức bách, mình làm sao sẽ chạy tới công kích Tổ An?

Nghĩ tới đây, khuôn mặt hắn bắt đầu vặn vẹo, có điều rất nhanh thì rơi vào trong hắc ám vô biên.

Tổ An vừa dùng nguyên khí khống chế máu từ trong cổ đối phương phun ra, không cho nó dính lên người xung quanh, vừa đẩy thi thể hắn ra.

- A?

Chú ý tới trong tay đối phương còn nắm một tấm phù cổ quái.

Vân Gian Nguyệt mở miệng nói.

- Cái này tựa hồ là Thuấn Di Phù, chẳng qua là thứ dùng một lần.

Trước đó ở trên đảo hoang gặp qua Vương Hữu Quân thuấn di, lúc đó còn kinh ngạc lấy tu vi của hắn, làm sao có khả năng đạt tới tốc độ nhanh như vậy, bây giờ rốt cuộc minh bạch.

- Thì ra là thế.

Tổ An cũng có kỹ năng thuấn di, phù này tác dụng không lớn, hắn suy nghĩ nên đưa cho người nào phòng thân.

Kết quả sau khi xem xét, phát hiện tất cả nữ tử đều ánh mắt sáng rực nhìn hắn.

Đầu Tổ An thoáng cái to như cái đấu, phù chỉ có một, mặc kệ cho ai cũng sẽ đắc tội một số người khác, Vương Hữu Quân này thật hỗn trướng, lại không thêm mấy tấm phù, để cho ta khó xử như thế.

Có điều hắn phản ứng cũng nhanh, đưa Thuấn Di Phù cho Tạ Đạo Uẩn.

- Lệnh nhi muội muội, ngươi chuyên tu phù văn, hơn nữa tu vi thấp nhất, cái này vừa vặn dùng để phòng thân.

Chư nữ không có dị nghị gì, dù sao theo các nàng, Tạ Đạo Uẩn và Tổ An không có đi đến quan hệ nam nữ, càng giống như ca ca muội muội.

Hơn nữa tu vi của nàng xác thực thấp nhất, dùng để phòng thân cũng nói thông.

- Hừ, chỉ cần không cho Sơ Nhan liền được.

- Chỉ cần không cho ngực lớn liền được.

- Chỉ cần không cho hồ ly tinh kia là được.

- Chỉ cần không cho nữ nhân không biết xấu hổ lấy tay A Tổ chôn vào ngực là được.

...

Mấy nữ nhân tâm tư khác nhau, vậy mà ăn ý đạt thành nhất trí.

Tạ Đạo Uẩn vừa mừng vừa sợ.

- Cho ta?

Nàng có chút chột dạ nhìn chúng nữ, phát hiện những người kia dời mắt, lúc này mới nhận lấy phù văn.

- Đa tạ Tổ đại ca!

Cảnh Đằng nhịn không được liếc nàng một chút, nghĩ thầm lại một cái xưng hô giống ta?

Ân, khuôn mặt mềm mại, khí chất dịu dàng, Tổ đại ca ưa thích loại này sao?

Lúc này một phù lục màu đỏ đột nhiên từ trong thi thể Vương Hữu Quân bay ra ngoài, đang muốn đào tẩu, Tạ Đạo Uẩn kinh hô, Tổ An bản năng bắt lấy.

- Ngươi biết vật này?

Tạ Đạo Uẩn và Vân Gian Nguyệt liếc nhau, nói.

- Đây là Hồng Mang Hoàng Phù, có thể từ nơi sâu xa tìm được người ngươi muốn tìm đến, trước đó chúng ta tìm Vương Hữu Quân, là muốn thông qua vật này tìm tung tích các ngươi.

- Thì ra là thế, ngươi cũng cầm đi.

Tổ An đang muốn thuận tay đưa cho Tạ Đạo Uẩn, đối phương lại tránh như rắn rết.

Bình Luận (0)
Comment