- Bên này...
Cảnh Đằng ở phía trước dẫn đường, vừa bước ra một bước, hai chân như nhũn ra xém chút ngã xuống, oán trách liếc nhìn Tổ An, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
Tổ An không khỏi mỉm cười:
- Hiện tại hết thảy nghĩ lại như ở trong mộng, cảm giác chúng ta phát triển có chút nhanh nha.
Cảnh Đằng quay đầu, cảnh giác nhìn hắn:
- Ngươi muốn bội tình bạc nghĩa?
Thấy nàng khẩn trương, Tổ An nhẹ vỗ về gương mặt của nàng:
- Ngươi xinh đẹp như thế, ta ngốc mới đi bội tình bạc nghĩa.
Cảnh Đằng có chút không cao hứng:
- Ý là ta không đẹp ngươi sẽ bội tình?
Tổ An:
- ...
- Mặc kệ ngươi bộ dáng gì ta cũng ưa thích.
Cảnh Đằng xì một cái:
- Miệng lưỡi trơn tru, quả nhiên không phải người tốt lành gì, khó trách mới quen ta không lâu đã khi dễ ta.
Trong lòng Tổ An hơi động:
- Chẳng lẽ lần kia ở chỗ Quỷ Tân Nương là... thật?
Cảnh Đằng đỏ mặt:
- Trên thân thể không phải, chỉ bất quá... trên tinh thần lại phải, lúc đó cũng trách ta nhất thời chủ quan, trúng thuật pháp của quỷ vật kia.
Tổ An minh bạch ý tứ của nàng, lần kia bởi vì trúng huyễn thuật của Quỷ Tân Nương, rất nhiều hình ảnh không phải là thân thể của bọn họ, mà là linh hồn trải qua.
Cho nên mặc dù hai người không có nhục thể giao hoan, nhưng đã thần giao.
Mà từ trình độ nào đó, cảm xúc thần giao còn hơn thân thể.
Khó trách từ đó về sau, thái độ của đối phương với mình có chút thay đổi.
Bỗng nhiên thần sắc của hắn cổ quái, bọn họ như vậy có tính lên xe trước, mua vé bổ sung sau hay không?
- Tổ đại ca, thực ra dọc theo con đường này ta đều tỉ mỉ quan sát ngươi, ngươi mặc kệ phương diện nào, đều là nhân tuyển tốt nhất, nhưng có một điểm không tốt, là quá hoa tâm.
Cảnh Đằng thở dài.
Vốn cho rằng chỉ cạnh tranh với Thu Hồng Lệ, một đường ở chung có thể cảm nhận được bản tính của đối phương không xấu, mọi người có thể làm bằng hữu, ai biết về sau lại toát ra nhiều nữ tử như vậy.
Tổ An bất đắc dĩ, loại chuyện này xác thực không có cách nào giải thích.
Nhưng rất nhanh Cảnh Đằng lại cười:
- Bất quá không sao, ta không ngại, dù sao ta...
Nói đến một nửa nàng không nói tiếp, ngược lại đổi chủ đề:
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
- Thấy ngươi một người dẫn Quỷ Vương đi, lo lắng ngươi xảy ra vấn đề.
Tổ An thuận miệng đáp.
Cảnh Đằng cười híp mắt:
- Yên tâm đi, xuống dưới này, hắn không bắt được ta.
- Ngươi cố ý dẫn hắn xuống dưới, là có kế hoạch gì sao?
Tổ An hiếu kỳ hỏi.
- Thực ra cũng không có kế hoạch gì, chỉ không thể tiếp tục ở phía trên, bằng không các ngươi đều sẽ chết.
Bỗng nhiên Cảnh Đằng mỉm cười.
- Vốn cho rằng sẽ cùng ngươi vĩnh biệt, hiện tại nhìn thấy ngươi, ta thật rất cao hứng.
Trong lòng Tổ An nhảy một cái, luôn cảm thấy trong giọng nói của nàng có điềm xấu.
Hắn đang muốn hỏi thăm, hai ngón tay nhẹ nhàng đặt ở trên môi hắn:
- Tổ đại ca, ta chỉ muốn hưởng thụ thời gian yên tĩnh cùng ngươi, không trò chuyện cái khác được không?
Tổ An trầm mặc một lát, sau đó nắm tay nàng:
- Được!
Cảnh Đằng nhảy cẫng lên:
- Vậy ta dẫn ngươi dạo chơi bốn phía.
Trong lòng Tổ An hơi động, đang muốn nói ngươi còn rất quen nơi này.
Bất quá nghĩ đến vừa rồi nàng nói, cuối cùng không nói ra miệng.
Cứ như vậy yên lặng bồi tiếp nàng, cùng nàng trò chuyện sự tình vui vẻ, căn bản không nhắc tới đại mộ hoặc Quỷ Vương.
...
Lại nói bên khác, Quỷ Vương bay đến bên cạnh hồ dung nham, nhíu mày nhìn lão hòa thượng.
- Là ngươi?
Lão hòa thượng kia tựa hồ nhận ra hắn, không khỏi biến sắc.
- Ngươi ở chỗ này nổi điên làm gì?
Quỷ Vương lạnh lùng hỏi.
- Vừa rồi bị một...
Lão hòa thượng đang muốn trả lời, đột nhiên cảm giác chuyện này quá mất mặt, sửa lời nói.
- Thả ta ra ngoài, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi.
Quỷ Vương lạnh lùng nói:
- Ngươi bị Vô Tận Hỏa Ngục phong ấn, ta không giúp được.
- Ngươi có thể ra ngoài, nhất định sẽ có biện pháp giúp ta.
Lão hòa thượng vội vàng nói.
Quỷ Vương cười lạnh:
- Buồn cười, coi như có thể, tại sao ta phải giúp ngươi?
Nói xong quay người muốn đi.
Bỗng nhiên lão hòa thượng mở miệng:
- Có phải ngươi đang tìm người hay không?
Quỷ Vương nhất thời dừng bước.
Bỗng nhiên Quỷ Vương quay đầu.
- Sao ngươi biết?
Lão hòa thượng kia cười nói.
- Thật vất vả rời địa phương quỷ quái này, người không có việc gì sẽ trở về sao? Vừa rồi ta vừa vặn gặp một người, nơi này nhiều năm như vậy không thấy một người sống, ngươi không phải truy hắn thì truy ai đây.
- Nàng ở đâu?
Quỷ Vương cho rằng hắn nói là Cảnh Đằng, vội vàng hỏi.
Lão hòa thượng lại không trả lời, ngược lại nói.
- Ngươi giúp ta thoát khốn, ta sẽ nói cho ngươi?
Quỷ Vương cười lạnh.
- Ngươi cho rằng đây là một giao dịch công bằng?
Lão hòa thượng đáp.
- Chỉ nhìn giao dịch này, xác thực không công bằng, cái này phải nhìn tầm quan trọng của người kia ở trong lòng ngươi.
Quỷ Vương không có bị hắn nắm mũi dắt đi.