- Sau khi ta phát hiện thì đi tìm nàng, không thể không tạm thời thoát ly đại trận, trí nhớ hao tổn nghiêm trọng, chỉ là từ nơi sâu xa nhớ đến có một số việc cần làm, thẳng đến trước đây không lâu, mới dần dần khôi phục lại.
Tổ An bừng tỉnh đại ngộ, khó trách năm đó nàng bản năng sẽ thân cận Tang Ngạo, trừ tiên đoán hố cha của Bão Phác Tiên Quân, nghĩ đến cũng do hai người là tỷ muội.
Còn Quỷ Vương, tuy nàng mất trí nhớ, nhưng từ nơi sâu xa cũng đi tìm Cảnh Đằng, cảm giác được trên người đối phương có đồ vật nàng cần.
Chỉ có thể nói từ nơi sâu xa, đều là vận mệnh an bài.
Lúc này Quỷ Vương hừ lạnh.
- Đừng nói mình cao thượng như vậy, dựa vào cái gì ngươi đi ra ngoài chơi là hiếu kỳ, ta ra ngoài là tà ác?
Cảnh Đằng đáp.
- Bởi vì ta rời đi thời gian đều rất ngắn, ta còn nhớ trách nhiệm mình gánh vác, mỗi lần đều sẽ trở về tiếp tục duy trì phong ấn, thế nhưng ngươi là muốn triệt để thoát ly hết thảy...
- Trách nhiệm rắm chó!
Quỷ Vương trực tiếp đánh gãy nàng.
- Chúng ta trông coi ngôi đại mộ này bao nhiêu năm? Thời gian dài đến ta căn bản nhớ không rõ, tù phạm ngồi tù cũng còn có kỳ hạn, chúng ta có sao? Chỉ có thể ở dưới đáy đại mộ sâu thẳm, vượt qua năm tháng nhàm chán dài dằng dặc, căn bản không nhìn thấy phần cuối, ta chịu đủ rồi!
Sau đó nàng nhìn Cảnh Đằng cười lạnh.
- Ngươi đừng nói với ta ngươi không khó chịu, bằng không ngươi sẽ không vụng trộm chạy ra ngoài chơi.
Cảnh Đằng trầm mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng.
- Không sai, ta xác thực không thích loại thời gian này, nhưng ta thủy chung nhớ đến trách nhiệm ta gánh vác, nếu bỏ nơi này chạy đi, quái vật bị phong ấn đào thoát, khẳng định sẽ sinh linh đồ thán, toàn bộ thế giới rất có thể hủy diệt.
- Đâu có chuyện gì liên quan tới ta, dù sao ta không quen những con kiến hôi kia, chỉ cần ta sống thoải mái là được, để ý bọn hắn sống chết làm gì?
Quỷ Vương cười lạnh nói, ngược lại cảm thấy Cảnh Đằng bảo thủ.
Lúc này Tổ An cũng đại khái nghe rõ, tuy hai người đều từ trên Thần Phù sinh ra linh trí, nhưng tam quan hoàn toàn khác biệt, so sánh mà nói, Cảnh Đằng càng thêm chính phái, trách trời thương dân, Quỷ Vương thì chú trọng bản thân.
Nghiêm chỉnh mà nói, rất khó nói ai đúng ai sai, chỉ nhìn lập trường của mọi người.
Tổ An từ nhỏ đến lớn thành lập tam quan, tự nhiên càng thân cận Cảnh Đằng.
- Thế nhưng ngươi không thể tự tư như thế, chúng ta lần lượt rời đi, thần phù này sắp sụp đổ, Trấn Ma Đại Trận không thể vận chuyển bình thường, những tồn tại kinh khủng trong đại mộ sắp thức tỉnh.
Ngữ khí của Cảnh Đằng có chút lo lắng, hiển nhiên bây giờ phong ấn của đại mộ bất cứ lúc nào cũng sẽ bị hủy.
- Ta tự tư, vậy để chúng ta ở chỗ này vượt qua năm tháng vô cùng vô tận lại gọi là gì?
Quỷ Vương cười lạnh.
- Huống chi bọn họ sớm đã không thấy tăm hơi, ngay cả bọn họ cũng mặc kệ, chúng ta cần gì còn tiếp tục đi quản, mấy trăm ngàn năm qua, chúng ta nỗ lực còn chưa đủ sao?
Trong lòng Tổ An nhảy dựng, nhìn Cảnh Đằng đáng yêu như thiếu nữ, nhưng nàng đã 100 ngàn tuổi?
Còn có Quỷ Vương nói những tên kia là ai?
- Bọn họ khẳng định có nỗi khổ tâm của mình, hoặc gặp phải sự tình gì không cách nào giải quyết.
Trên mặt Cảnh Đằng bịt kín một tầng đau thương.
- Được, ngươi luôn cân nhắc vì người khác như thế, vậy có lúc nào cân nhắc cho mình không?
Quỷ Vương mỉa mai.
- Ngươi thiện lương như vậy, xin đừng kéo ta theo, ta không nguyện ý.
Thần sắc của Cảnh Đằng có chút hoảng hốt, chẳng lẽ tất cả là mình mong muốn đơn phương?
Lúc này Quỷ Vương ghét bỏ nhìn về phía Tổ An.
- Vừa rồi ngươi ngủ với tiểu tử thúi này?
Đến từ Quỷ Vương, điểm nộ khí +666 +666 +666...
Trên mặt Cảnh Đằng lần nữa khôi phục vẻ đỏ ửng.
- Có quan hệ gì tới ngươi?
- Sao không quan hệ, vừa nghĩ tới ngươi lấy bộ dáng của ta triền miên với hắn, ta đã cảm thấy buồn nôn.
Quỷ Vương nói xong, nhịn không được làm ra tư thế nôn khan.
- Cái gì gọi là lấy bộ dáng của ngươi?
Cảnh Đằng có chút xấu hổ.
- Đây không phải bộ dáng của ta, thân thể của ta sao, liên quan gì tới ngươi!
- Ai bảo ngươi giống ta như đúc, ai biết thời điểm hắn đang khi dễ ngươi, trong đầu sẽ không nghĩ tới ta, hắn đánh không lại ta, chỉ có thể thông qua loại phương thức này trả thù... A, nghĩ đến thì buồn nôn.
Hai tay Quỷ Vương vuốt vuốt cánh tay, biểu lộ buồn nôn.
Tổ An.
- ...
Cảnh Đằng.
- ...
Cảnh Đằng nhịn không được liếc nhìn Tổ An, trên mặt còn hiện ra vẻ ửng đỏ.
- Tổ đại ca, ngươi sẽ như vậy sao?
Tổ An.
- ? ? ?
Hắn tức giận trừng Quỷ Vương một cái.
- Con mẹ nó trước đó ta không biết ngươi và nàng giống nhau, làm sao có khả năng nghĩ như vậy.
Quỷ Vương cười lạnh.
- Trước kia không biết, hiện tại biết, ngày sau ai nói rõ được.