Tổ An.
- ...
- Ngươi suy nghĩ nhiều, loại nữ nhân toàn thân quấn đầu lâu, giấu ở trong hắc vụ, còn ăn trái tim người, ta không có hứng thú, ngươi nơi nào bằng được Đằng nhi.
Quỷ Vương nhất thời giận dữ.
- Ngươi nói cái gì!
Đến từ Quỷ Vương, điểm nộ khí +444 +444 +444...
Đời này nàng hận nhất người khác cầm nàng so sánh với tỷ tỷ, càng hận người ta nói mình không bằng tỷ tỷ.
Tổ An tức giận liếc nàng một cái.
- Lớn tuổi, bị lãng tai đúng không.
Quỷ Vương giận tím mặt.
- Bản Vương đánh chết ngươi!
Đến từ Quỷ Vương, điểm nộ khí +601 +601 +601...
Vừa dứt lời, một trận âm ba mắt trần có thể thấy bao phủ Tổ An, trước đó giao thủ, nàng biết đối phương có năng lực phòng ngự thần hồn nhất định, nhưng lần này nàng không thi triển Ma Âm Hút Hồn phạm vi lớn, mà ngưng tụ thành chùm trực tiếp nhắm chuẩn hắn, uy lực lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
Còn Cảnh Đằng thì không cần lo lắng, ở dưới Trấn Ma đại trận, muốn thương tổn được nàng cũng khó.
Cảm nhận được ma âm khủng bố, Tổ An biến sắc.
Đang muốn triệu hồi ra Bách Minh, bỗng nhiên trong lồng ngực nóng lên, Tử Kim Bát Vu bay lên đỉnh đầu, toàn thân tản ra kim quang nhu hòa, loáng thoáng thấy được có một ít hư ảnh Phật Đà bảo vệ ở xung quanh, trong miệng thấp giọng niệm kinh văn huyền ảo.
Ma âm khủng bố vọt tới trước người hắn, nhất thời bị những Phật quang này bắn ra.
Hô hấp của Quỷ Vương cứng lại, nổi giận mắng.
- Hòa thượng khốn kiếp kia lại dám gạt ta, bảo bối này cũng cho ngươi!
Nàng biết ma âm không có hiệu quả, vì vậy thân hình dứt khoát lóe lên, trực tiếp đánh tới Tổ An.
Tổ An sớm có phòng bị, thấy thế Thái A Kiếm ra khỏi vỏ, hai người trong nháy mắt đấu mười mấy chiêu.
Quỷ Vương lấy hình người xuất hiện, ngược lại dễ đối phó hơn rất nhiều, dù sao trước đó thân thể nửa hư nửa thực, thực sự rất khó công kích.
Lúc này Cảnh Đằng tìm được cơ hội che ở giữa hai người.
- Muội muội, đừng đánh.
- Đừng gọi ta muội muội, nghe buồn nôn.
Quỷ Vương dừng lại, tiểu tử Tổ An kia thực quá xảo trá tàn nhẫn, trong thời gian ngắn muốn chế phục hắn có chút khó khăn.
- Ngươi vốn là muội muội của ta.
Trên mặt Cảnh Đằng xuất hiện vẻ áy náy.
- Năm đó nếu không phải ta ham chơi ra ngoài, để những yêu tà kia thời cơ lợi dụng, ngươi sẽ không bị những khí tức tà ác kia ô nhiễm.
- Cái gì ô nhiễm, Trấn Ma Đại Trận ở chỗ này, những yêu ma kia làm sao có thể ô nhiễm ta?
Quỷ Vương ngạo nghễ nói.
- Chỉ bất quá một ít quan điểm ta vừa vặn hợp với chúng nó mà thôi.
Tựa hồ đáp lại nàng nói, toàn bộ không gian thanh thế to lớn, vô số yêu ma cười âm trầm, phẫn nộ gào thét...
Cảnh Đằng biến sắc, nhìn về phía Thần Phù.
Tổ An chú ý tới ngôi sao xung quanh bắt đầu không ngừng rơi xuống, còn lại trên trời cũng lúc sáng lúc tối, dường như tùy thời sẽ dập tắt.
Cảnh Đằng vội vàng nhìn Quỷ Vương nói.
- Muội muội, chúng ta trở về đi, bằng không Trấn Ma Thần Phù không có chúng ta, sẽ không đủ lực lượng duy trì phong ấn, chờ nơi đây triệt để sụp đổ, hết thảy đều muộn!
Quỷ Vương cười lạnh nói.
- Đến cùng là cái gì để ngươi cảm thấy, ta sẽ đồng ý theo ngươi trở về Thần Phù? Hiện tại ta mỗi ngày tự do tự tại, tiêu dao khoái hoạt không vui sao? Trở về chịu tội làm gì?
Thấy đối phương còn muốn khuyên, nàng nói tiếp.
- Ngươi đã trách trời thương dân như vậy, vậy tự mình xả thân đi cứu đi, làm gì nhất định phải khuyên ta cùng chết với ngươi, đây không phải dối trá thì là cái gì?
Tổ An biến sắc, nắm chắc tay Cảnh Đằng.
- Ngươi trở lại Thần Phù sẽ chết?
Cảnh Đằng không có trực tiếp trả lời, ngược lại ôn nhu nói.
- Năm đó sinh ra linh trí, ta rời đại mộ sống nhiều năm như vậy, thực ra đã kiếm lời, huống chi còn gặp được ngươi, đời này đã đủ đặc sắc, không còn gì tiếc nuối.
Nghe những lời này của nàng, trái tim Tổ An dần dần chìm xuống.
- Trước đó ngươi không phải có thể thường xuyên chạy ra ngoài chơi sao, vì sao bây giờ trở về sẽ chết?
Tổ An cả kinh nói.
- Không giống nhau.
Cảnh Đằng lắc đầu.
- Ta và muội muội lần lượt rời đi, Thần Phù vốn nguyên khí đại thương, lại thêm sau khi chúng ta triệt để rời đại mộ đều mất đi bộ phận trí nhớ, về sau ta xảy ra chuyện, lại trì hoãn mấy chục năm, không kịp thời trở về, bây giờ Thần Phù bị tổn thương không thể nghịch chuyển, bất cứ lúc nào cũng sẽ biến thành tro bụi, ta chỉ có thể dùng bản nguyên của mình đến sửa chữa phục hồi thương thế cho Thần Phù.
Nhìn thần sắc lo lắng của Tổ An, Cảnh Đằng nhẹ nhẹ vỗ về gương mặt hắn.
- Không cần khuyên ta, đây là sứ mệnh của ta, cũng là trách nhiệm của ta, hơn nữa có thể trước lúc này ở cùng với ngươi, ta đã rất hạnh phúc.
Tổ An nhịn không được chỉ Quỷ Vương.
- Các ngươi đồng căn đồng nguyên, vì sao nàng mặc kệ sự kiện này, người lại phải ăn thiệt thòi, bị khi dễ?
Quỷ Vương nhướng mày.
- Thế nào, ngươi không phục?