Mấy người quay đầu nhìn một chút, không khỏi biến sắc, sau khi đại môn đóng lại, cả đại mộ bắt đầu chìm xuống dưới, hình thành một vòng xoáy khủng bố, cây cối xung quanh đều bị hút vào.
Tổ An không dám trễ nãi, tiếp tục xông ra ngoài.
Lúc này hắn cảm giác thân hình nhẹ nhàng, tinh thần lực khôi phục nhanh hơn rất nhiều, nguyên khí không ngừng vận chuyển vào trong thân thể, hắn rõ ràng là mấy người khác dùng phương thức mỗi người am hiểu trợ giúp hắn.
Cứ như vậy liên tiếp xông ra ngoài mấy chục dặm, khí tức khủng bố vừa rồi mới biến mất, mọi người không khỏi xụi lơ ngồi dưới đất.
Dù thực lực của Tổ An xưa đâu bằng nay, nhưng một đường mang theo nhiều người như vậy, không ngừng thuấn di, lúc này cũng mệt mỏi đến sắc mặt tái nhợt.
Sở Sơ Nhan cầm một khăn tay thay hắn lau mồ hôi, đồng thời lấy ra một bình linh dịch đút cho hắn.
- A Tổ, đây là Hoa Hồng Thanh Lộ của Bạch Ngọc Kinh, có tác dụng khôi phục tinh thần lực tiêu hao rất tốt.
- Cảm ơn.
Tổ An uống một bình, chỉ cảm thấy dòng nước thanh ngọt mát lạnh chảy vào miệng, tinh thần cả người nhất thời chấn động.
Lúc này Sở Sơ Nhan thăm thẳm nói.
- Hiện tại có thể thả sư phụ ta ra chưa?
Trong lòng Tổ An giật mình, vội vàng nhìn bên cạnh, phát hiện mình tay trái ôm Vân Gian Nguyệt, tay phải ôm Yến Tuyết Ngân.
Các nàng thì nắm chặt mấy người khác, dù sao tay Tổ An lại lớn, vừa rồi cũng không cách nào đồng thời ôm tất cả.
Mấy người thần sắc quỷ dị theo dõi hắn, Vân Gian Nguyệt giống như cười mà không phải cười.
- Ôm Yến quan chủ tư vị thế nào? Trên đời này không biết bao nhiêu nam tử muốn âu yếm mà không được, hôm nay lại bị ngươi ôm lâu như vậy, nếu để cho những người kia biết, sợ rằng sẽ ghen ghét đến muốn giết ngươi.
Sở Sơ Nhan hơi nghi hoặc liếc nhìn sư phụ, xưa nay sư phụ không để nam tử đụng vào thân thể nàng, vì sao lâu như vậy còn không tức giận.
Trên mặt Yến Tuyết Ngân lóe lên vẻ đỏ ửng, trực tiếp đứng lên.
- Trên đời này nam nhân muốn ôm Vân giáo chủ cũng không ít, nhưng không có một người thành công.
Vân Gian Nguyệt ai nha thở dài.
- Ai bảo những nam nhân xấu kia càng thích ăn bộ dáng tiên tử của ngươi, nào giống như ta cả ngày bị người người kêu đánh.
Cảm nhận được hai người đối chọi gay gắt, Tổ An vội vàng giải thích.
- Vừa rồi tình thế nguy cấp, ta chỉ tiện tay bắt lấy người gần nhất, không nghĩ tới mạo phạm hai vị tiền bối, mong được thứ tội.
- Tiền bối?
Ánh mắt của Vân Gian Nguyệt và Yến Tuyết Ngân híp lại, bí mật dỗ ngon dỗ ngọt, trước mặt người khác lại chỉ có thể dùng tiền bối tương xứng.
Nhưng các nàng cũng rõ ràng, lấy địa vị giang hồ của các nàng, còn có là sư phụ của Hồng Lệ và Sơ Nhan, đối phương xác thực phải xưng các nàng là tiền bối, nghĩ tới đây trong lòng càng phiền muộn.
Tổ An cũng tê cả da đầu, cảm nhận được bầu không khí quỷ dị, nghĩ thầm về sau quyết không thể đồng thời ở cùng mấy nữ nhân.
Ba tên hòa thượng không có cháo ăn.
Lúc này Thu Hồng Lệ lại e sợ cho thiên hạ không loạn, tiến đến bên người Tổ An, nhỏ giọng hỏi thăm.
- Thế nào, sư phụ ta và Yến quan chủ, eo người nào ôm thoải mái hơn.
Tuy nàng tận lực nhỏ giọng, nhưng bây giờ tu vi của Yến Tuyết Ngân và Vân Gian Nguyệt sớm đã xưa đâu bằng nay, không khỏi vểnh tai, chờ đợi đáp án của hắn.
Tóc gáy toàn thân Tổ An dựng lên, đang không biết như thế nào cho phải, đột nhiên ba động khủng bố từ phương xa truyền đến, ngay sau đó nhìn thấy một bóng người nhanh chóng chạy tới bên này.
- Tế Tửu?
Thấy rõ hình dạng người kia, mọi người đều biến sắc.
Thân ảnh kia tựa như bị cự lực đánh bay, giống như đạn pháo rơi xuống, trực tiếp nện ra một cái hố to, tốc độ quá nhanh, tất cả mọi người còn không kịp phản ứng.
- Tế Tửu!
Tạ Đạo Uẩn vội vàng kéo váy chạy tới, nàng là đệ tử học viện, Tế Tửu ở trong lòng nàng là tồn tại siêu nhiên.
Đám người Tổ An cũng vội vàng theo tới, chỉ thấy y phục trước ngực Tế Tửu nhiễm đầy vết máu bầm, tóc tai rối bời, ria mép cũng dính máu tươi, ánh mắt đục ngầu, lúc này giống như một lão nhân gần đất xa trời.
- Tế Tửu, ngươi làm sao?
Tổ An vội vàng hỏi.
Tế Tửu mở mắt nhìn bọn họ, trong mắt có chút kinh ngạc, vội vàng nói.
- Đi nhanh đi, hoàng đế sắp đuổi qua.
Trong lòng Tổ An cảm giác nặng nề.
- Là Triệu Hạo đánh ngươi bị thương thành như vậy?
Lúc này ngón tay của Yến Tuyết Ngân đã buông mạch môn của hắn ra, nhìn mọi người lắc đầu.
Lúc này sinh cơ trong cơ thể Tế Tửu đoạn tuyệt, chỉ còn lại một hơi.
Tạ Đạo Uẩn thấy thế nhất thời kinh hãi, nhịn không được khóc thút thít.
Tế Tửu an ủi.
- Tiểu Uẩn, không cần khóc, người chỉ có một lần chết, ta đại nạn sắp tới, không cần thương tâm.
Tạ Đạo Uẩn không muốn để hắn khó xử, nỗ lực ngưng khóc, nhưng nước mắt lại như trân châu không ngừng rơi xuống.