Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3399 - Chương 3399 - Tân Chủ Nhân

Chương 3399 - Tân chủ nhân
Chương 3399 - Tân chủ nhân

Tế Tửu thở dài, lúc này mới nhìn Tổ An.

- Không sai, vốn cho rằng có thể cùng Triệu Hạo đồng quy vu tận, kết quả không nghĩ tới tu vi tựa hồ của hắn lại tăng lên không ít, ai, chỉ trách ta đời này yêu thích quá nhiều, phân tán tinh lực, bằng không sẽ không đến mức gặp chuyện hôm nay, hiện tại xem ra hết thảy đều là mệnh trung chú định.

Mọi người giật mình, tu vi của Triệu Hạo lại tăng lên?

Làm sao có thể.

Bỗng nhiên mọi người tỉnh ngộ, trước đó Triệu Hạo bị khốn ở Địa Tiên cảnh rất nhiều năm, một mực bàng hoàng con đường phía trước. Nhưng trước đây không lâu, nhìn thấy Bão Phác Tiên Quân xuất thủ, nhìn thấy con đường phía trước, đối với thiên tài như hắn mà nói, chỉ sợ còn hữu dụng hơn linh đan diệu dược.

Lại thêm bản nguyên của thế giới này tựa hồ mạnh hơn thế giới của bọn hắn, thiên địa nguyên khí sung túc hơn nhiều, nói không chừng Triệu Hạo thật sẽ ở chỗ này đột phá.

Tổ An lại đang tự hỏi một chuyện khác, lúc trước hắn đi Quốc Lập học viện xem qua, những đệ tử của Tế Tửu, mỗi một cái nghiên cứu lĩnh vực hoàn toàn khác biệt, bọn họ đều ngưỡng mộ Tế Tửu, như vậy tinh lực của Tế Tửu hẳn đều phân tán ở những thứ này.

Vừa rồi mình được Bão Phác Chân Kinh, bên trong có lễ nhạc, xem bói quẻ tượng, lập đàn cầu khấn, phù lục, trận pháp, luyện đan, luyện khí, mỗi một loại đều bác đại tinh thâm, mênh mông không gì sánh được, nếu mình hao phí quá nhiều tinh lực, có thể cũng bước theo gót của Tế Tửu không?

Thực ra Tế Tửu đã rất lợi hại, nhưng không ngăn nổi Triệu Hạo chuyên tâm tu luyện, vạn nhất mình cũng đụng phải cục diện hôm nay, hối hận chỉ sợ đã muộn.

Đúng lúc này, một thân ảnh kim sắc từ đằng xa nhanh chóng tiếp cận.

- Ha ha ha, Tế Tửu, còn phải cảm tạ ngươi dùng lực lượng ngang nhau kích thích, ta mới có thể tìm được linh cảm đột phá, chờ ta cảm ngộ xong, chỉ sợ có thể ở thế giới này độ kiếp đột phá.

Khí tức quen thuộc kia, chính là Triệu Hạo không thể nghi ngờ.

Lúc này Tế Tửu biến sắc, nhanh chóng nói với Tổ An.

- Có một việc ta muốn nhờ ngươi.

- Tế Tửu cứ nói!

Tổ An trầm giọng nói, trước đó lời đồn của mình và Bích Linh Lung nổi lên bốn phía, là nhờ Tế Tửu làm chứng rửa sạch hiềm nghi.

Về sau đến Quốc Lập học viện bái phỏng, hắn đối với mình cũng không tệ, tự nhiên phải tri ân đồ báo.

Lúc này Triệu Hạo đã đi tới giữa không trung, nhìn thấy đám người Tổ An, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó mừng rỡ.

- Ha ha, thật là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, gặp được lại chẳng tốn chút công phu, các ngươi ở chung một chỗ, cũng miễn cho ta đi tìm khó khăn.

Yến Tuyết Ngân trầm giọng nói.

- Ta tranh thủ cho các ngươi một chút thời gian.

Nói xong rút Phi Tuyết Kiếm nghênh đón Triệu Hạo.

Vài ngày trước Tế Tửu mới cứu tánh mạng nàng, bây giờ trơ mắt nhìn hắn sắp chết, dù tu luyện Thái Thượng Vong Tình, lúc này trong hai con ngươi của nàng cũng tràn ngập tức giận.

- Yến Tuyết Ngân, ngươi thật muốn chết như vậy? Ngay cả Bạch Ngọc Kinh cũng không để ý?

Triệu Hạo sầm mặt lại, năm đó hắn rất hâm mộ nữ tử này, bây giờ nhìn nàng đao kiếm đối mặt, trong lòng cảm giác rất khó chịu.

Yến Tuyết Ngân lạnh nhạt nói.

- Muốn đánh thì đánh, sao nói nhảm nhiều như vậy.

Triệu Hạo cười lạnh.

- Trước kia ta thương hương tiếc ngọc, ngươi còn thật cho rằng là bản sự của mình?

Nói xong trực tiếp đập tới.

Quanh người Yến Tuyết Ngân nổi lên tuyết hoa, cả người bọc lấy phong bạo xông lên.

Bây giờ nàng xuất thủ cũng không phải lỗ mãng, mà nhìn thấy Tế Tửu bị thương thành như thế, Triệu Hạo khẳng định cũng thụ thương không nhẹ, mà nàng ở đỉnh phong, chưa hẳn không có sức liều mạng.

Quả nhiên, vừa đối mặt, nàng bị đánh bay ra ngoài, nhưng trong lòng lại an tâm, bởi vì tuy nàng ở thế yếu, nhưng song phương chênh lệch không đến mức kém đến tuyệt vọng.

Nàng một tay kết ấn, các loại thuật pháp đều xuất hiện, thi triển kiếm pháp tinh diệu, quanh thân tràn ngập hư ảnh màu trắng.

- Điêu trùng tiểu kỹ!

Triệu Hạo hừ lạnh, trực tiếp đánh tới một bóng hình.

Thân hình Yến Tuyết Ngân chấn động, cả người bị đánh bay lần nữa.

Trên mặt Triệu Hạo lóe lên vẻ ngoan lệ, mình đã không chiếm được nữ nhân này, cũng không thể để người khác tiện nghi.

Vừa rồi hắn và Tế Tửu đại chiến, tuy có cảm ngộ đột phá, nhưng tổn thương cũng không nhẹ, những người này vẫn có thể tạo thành uy hiếp với mình, cho nên trước giải quyết tu vi cao nhất, đến tiếp sau lại tiêu diệt từng bộ phận.

Yến Tuyết Ngân bị hắn đánh lên trên kiếm, cự lực truyền đến để nàng hít thở không thông, chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm đấm của đối phương càng ngày càng gần.

Lúc này một ánh trăng lóe lên rồi biến mất, Triệu Hạo không thể không thu quyền tự vệ, sau đó sắc mặt khó coi nhìn nữ nhân tóc dài tới mông kia.

- Băng Thạch Nữ, lần này cứu mạng ngươi, nên làm sao cảm tạ ta đây?

Vân Gian Nguyệt điều khiển Tân Nguyệt Luân du tẩu ở quanh người, khóe miệng hơi giương lên.

Bình Luận (0)
Comment