Tế Tửu đáp.
- Trước đó ngươi đến hậu sơn của học viện, những đệ tử kia của ta đều rất bội phục ngươi.
Tổ An có chút đau đầu.
- Đây chẳng qua là một số lý niệm thiên mã hành không, bản lãnh chân chính ta kém xa mấy vị tiên sinh kia. Hơn nữa ta còn trẻ như vậy, làm sao có thể phục chúng.
- Mặc kệ là tu hành hay nghiên cứu học vấn, đều là đạt giả vi tiên, lúc nào coi trọng tuổi tác? Vậy còn không bằng tìm mấy lão già nát rượu tới làm.
Tế Tửu tức giận nói.
- Không được không được, sự tình của ta nhiều lắm, chỉ sợ không cách nào đảm nhiệm được chức vụ này, xin Tế Tửu mời cao nhân khác.
Tổ An không muốn nhận củ khoai lang bỏng tay này.
Ai biết ánh mắt Tế Tửu nhìn ngón tay của hắn.
- Vừa rồi ngươi đã tiếp nhận chiếc nhẫn đại biểu thân phận Tế Tửu, không thể đổi ý.
Tổ An.
- ? ? ?
Lão hồ ly này là đào hố cho hắn nhảy.
Hắn vội vàng tháo chiếc nhẫn xuống, lúc này Tế Tửu thở dài.
- Ngươi nói hiện tại ta còn có thể đi chỗ nào tìm người thừa kế, cũng không thể truyền cho Tiểu Đạo Uẩn chứ.
Tổ An biết hắn nói là tình hình thực tế, sư đồ Yến Tuyết Ngân, Vân Gian Nguyệt đều có môn phái của mình, Bùi Miên Mạn cùng học viện không có nửa điểm liên quan.
Mà Tạ Đạo Uẩn là đệ tử của Nhan tiên sinh, nếu nàng lên làm Tế Tửu, sư phụ, các sư thúc làm sao tự xử?
Hơn nữa thực lực của nàng không đủ, cứng rắn để nàng thượng vị ngược lại sẽ hại nàng.
Lúc này Tế Tửu còn nói thêm.
- Nếu ngươi không thích làm Tế Tửu, tương lai liền giúp ta tìm truyền nhân phù hợp truyền cho hắn là được, chẳng lẽ trước khi ta lâm chung, thỉnh cầu cuối cùng ngươi cũng không đáp ứng?
Lúc này Tạ Đạo Uẩn cũng khuyên nhủ.
- Đúng vậy Tổ đại ca, ngươi đáp ứng Tế Tửu đi, miễn cho hắn mang theo tiếc nuối mà đi.
Nếu Tổ đại ca làm Tế Tửu của học viện, vậy sau này chúng ta ngày thường gặp mặt không phải càng nhiều?
Cảm nhận được ánh mắt tha thiết của Tế Tửu, trong lòng Tổ An thở dài.
- Được, ta sẽ tạm thời giúp tiền bối chưởng quản chiếc nhẫn này, chờ ta ra ngoài, nhất định tìm cho ngài người kế nhiệm càng thích hợp.
Thấy hắn rốt cục đáp ứng, trên mặt Tế Tửu lộ ra nụ cười viên mãn, ánh mắt càng đục ngầu, trong miệng lẩm bẩm mấy câu không thể nghe thấy.
- ... Phảng phất như mây nhẹ che trăng, tung bay như gió cuộn tuyết lượn lờ...
Tổ An chỉ mơ hồ nghe rõ ràng một câu, biết hắn là ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh nhớ lại tình nhân trong mộng, không khỏi có chút thương cảm.
- Tế Tửu!
Lúc này truyền đến tiếng khóc của Tạ Đạo Uẩn, nguyên lai Tế Tửu đã đột ngột rời đi.
...
Lại nói thời điểm Tế Tửu nói chuyện với Tổ An, bên kia chiến đấu không có chút ngừng.
Một đạo hồng quang bay ngược, bị đánh đụng vào trong vách núi.
Cả ngọn núi lớn lay động, vô số núi đá rơi xuống, trên vách núi đá trực tiếp xuất hiện một lỗ thủng khổng lồ.
- Lần trước để ngươi chạy, lần này sẽ không cho ngươi cơ hội.
Một vệt kim quang đuổi theo, đang muốn thừa cơ diệt sát đối phương, bỗng nhiên vô số tuyết hoa như mũi tên bay tới.
Triệu Hạo hừ lạnh, toàn thân kim quang đại thịnh, những tuyết hoa nhìn như vô cùng sắc bén kia nhất thời tan rã.
Đúng lúc này, một thân ảnh màu trắng tiến lên, che ở trước người hắn.
Ánh kiếm bùng phát, cùng đạo kim quang kia liều mạng một cái, cả người phiêu nhiên lui lại mấy chục trượng.
Mà Thu Hồng Lệ thì thừa dịp này đã cứu Vân Gian Nguyệt đi.
Yến Tuyết Ngân hơi thở hổn hển, lại nhìn về phía Vân Gian Nguyệt.
- Yêu nữ, cứu ngươi một lần, hòa nhau.
Vân Gian Nguyệt hừ một tiếng.
- Rõ ràng là đồ đệ bảo bối nhà ta cứu.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn nhận ân tình của nàng.
- Chiêu thức của các ngươi xác thực tinh diệu, nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối, vẫn không có ý nghĩa.
Sắc mặt của Triệu Hạo rất khó coi, những nữ nhân này còn ở trước mặt mình chơi tỷ muội tình thâm.
- Chênh lệch xác thực có, nhưng nếu muốn nói không thể đuổi kịp thì ngược lại chưa chắc.
Vân Gian Nguyệt xoa xoa cánh tay run nhẹ, vừa rồi giao phong, thân thể nàng đã sắp đến cực hạn, nhưng so với năm đó còn chưa thấy mặt đã bị một bàn tay đập bay, hiện tại loại cục diện này ngược lại khiến người ta tràn ngập lòng tin.
Nàng nhìn Yến Tuyết Ngân nói.
- Băng Thạch Nữ, cẩn thận đừng chết.
Yến Tuyết Ngân lạnh lùng.
- Ngươi chết ta cũng sẽ không chết.
Thời điểm hai người nói chuyện, khí thế toàn thân không ngừng kéo lên, xung quanh Yến Tuyết Ngân mấy trượng dường như thế giới băng tuyết, xung quanh Vân Gian Nguyệt thì biển máu bốc lên, ẩn ẩn bảo hộ nàng ở bên trong.
Triệu Hạo nhíu mày, ngày bình thường hai người này lật tay có thể đối phó, hôm nay bị Tế Tửu phản kích làm bản thân trọng thương, kết quả lại cùng các nàng đánh cho bất phân thắng bại, quả thực là sỉ nhục.
Bất quá sức khôi phục của Địa Tiên kinh người, cũng không để ý cùng các nàng chơi đùa trước.