Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3440 - Chương 3440: Diệu Dụng

Chương 3440: Diệu dụng Chương 3440: Diệu dụngChương 3440: Diệu dụng

- Cho nên ta cố ý đến tạm biệt, thuận tiện đưa ngươi một lễ vật.

Tổ An nghe vậy giật mình.

- Lễ vật gì?

Bỗng nhiên Bùi Miên Mạn vũ mị cười một tiếng, tiến đến bên tai hắn.

- Ngươi biết viết chữ mà, ta giúp ngươi mài mực.

Nói xong thân hình chậm rãi thấp đi.

Hai gò má của Bùi Miên Mạn đỏ rực, vươn tay cởi lấy đai lưng của hắn.

Hừ, mình sắp rời khỏi, cũng không thể tiện nghỉ tiểu yêu tinh khác.

Nhìn cự vật hùng dũng trước mắt, hô hấp của nàng dồn dập, sau đó hé miệng, từ từ ngập lấy đầu dương vật.

Tổ An nhịn không được hít khí lạnh.

-Ồ?

Lại nói trong một biệt viện khác, thân sắc Sở Sơ Nhan lo lắng hỏi thăm Yến Tuyết Ngân.

- Sư phụ, ngươi nói A Tổ có thể lừa được những lão hồ ly kia không?

- Gia hỏa kia còn gian trá hơn lão hồ ly, làm sao có khả năng không gạt được.

Yến Tuyết Ngân trừng mắt, nghĩ thâm đồ đệ này của mình bình thường thông minh, sao việc quan hệ tới Tổ An, nàng sẽ lo được lo mất như thế, quả nhiên ái tình khiến người mù quáng?

- Thế nhưng chúng ta nhiều người như vậy từ trong bí cảnh đi ra, bây giờ Yến Vương và Hổ Bí Tướng Quân tạm thời nể mặt mũi A Tổ mới không thẩm vấn, một khi có cơ hội, chỉ sợ vẫn sẽ động tâm, dù sao A Tổ giải thích quá miễn cưỡng.

Sở Sơ Nhan lo lắng nói.

- Yên tâm đi, thực ra nhiều khi mọi người chưa hẳn thật cần biết chân tướng, chỉ cần có cái thuyết pháp đủ để bàn giao là được, dù sao Triệu Hạo đã chết.

Yến Tuyết Ngân an ủi.

Sở Sơ Nhan giật mình nhìn nàng.

- Sư phụ, sao ngươi hiểu những sự tình trên triều đình như thế?

Luôn cảm giác sư phụ có chút thay đổi, nhưng thay đổi chỗ nào nàng lại không nói ra được.

- Năm đó ta dù sao cũng thường xuyên ra vào kinh thành, là khách quý của các vương công quý tộc, quá quen phương thức tư duy của bọn hẳn, chưa ăn qua thịt heo còn chưa thấy heo chạy sao?

Yến Tuyết Ngân tức giận nói.

- Thế nào, sư phụ ngươi nên ngu ngốc ở phương diện này sao?

- Dĩ nhiên không phải.

Sở Sơ Nhan cười híp mắt kéo tay nàng, nũng nịu tựa ở đầu vai đối phương, có chút bát quái hỏi thăm.

- Đồ nhi xém chút quên năm đó sư phụ là Thần Nữ trong suy nghĩ của nam tu khắp thiên hạ, hiện tại còn lưu truyền mị lực của sư phụ. Chỉ bất quá nhiều năm như vậy, chẳng lẽ sư phụ không nhìn trúng người nào? Nhan nhi có phải đã định trước cả đời không có sư công hay không.

Trước kia ở Sở gia, nàng là người cầm lái của cả gia tộc, rất nhiều sự tình ở trên phương diện làm ăn, thậm chí đại sự gia tộc, đều do nàng đến xử lý.

Cho nên nàng chỉ có thể để mình kiên cường, dùng bề ngoài băng sơn lạnh lùng để người khác sợ nàng, kính nàng.

Thậm chí ở trước mặt mẫu thân Tần Vấn Như cũng thế, vì không để phụ mẫu lo lắng, nàng cơ bản sẽ không ở trước mặt lộ ra tư thái tiểu nữ nhi.

Chỉ có ở Bạch Ngọc Kinh, ở trước mặt sư phụ, nàng mới có thể triệt để quên đi tất cả trách nhiệm và ngụy trang, mới nhớ tới mình bất quá là cô nương mười mấy tuổi.

Yến Tuyết Ngân giật mình, lấy tay đẩy nàng ra, hừ lạnh một tiếng.

- Trong đầu ngươi suy nghĩ lung ta lung tung cái gì thế hả, chẳng lẽ quên vi sư tu Thái Thượng Vong Tình Quyết?

Sở Sơ Nhan nhỏ giọng thầm thì. - Ta cũng tu luyện Thái Thượng Vong Tình Quyết nha, cảm giác nói chuyện yêu đương tựa hồ cũng không ảnh hưởng.

- Có thể giống nhau sao, vị kia của ngươi là...

Yến Tuyết Ngân lập tức ngậm miệng, gương mặt nóng lên.

- Nhưng cái gì?

Sở Sơ Nhan hơi nghỉ hoặc.

- Không có gì.

Trong lòng Yến Tuyết Ngân có chút bực bội, chẳng lẽ nói cho ngươi ta thử qua tinh huyết siêu cấp của nam nhân ngươi, không chỉ không ảnh hưởng chúng ta tu luyện, ngược lại có thể tẩm bổ thân thể chúng ta.

Cùng đồ đệ thảo luận sự tình của Tổ An, nàng luôn cảm thấy có chút chột dạ lại áy náy, vội vàng nghiêm mặt.

- Hừ, xem ra gần đây ngươi nói chuyện yêu đương nên lười biếng, tinh lực đều không dùng cho tu luyện.

Thần sắc Sở Sơ Nhan nghiêm lại.

- Sư phụ dạy rất đúng, ta vừa vặn có một ít sự tình trên tu hành muốn thỉnh giáo sư phụ.

Trước đó ở trong đại mộ, nhìn từng hồng nhan tri kỷ xuất hiện ở bên người Tổ An, lúc đó nàng tức giận, thậm chí hối hận những năm này chỉ biết bế quan tu luyện, ngược lại xem nhẹ quan hệ cùng A Tổ, dẫn đến nhiều nữ yêu tỉnh thừa lúc vắng mà vào như vậy.

Nhưng đẳng sau đối chiến Triệu Hạo, nàng phát hiện mình giúp không được gì, ngược lại còn thành gánh nặng của Tổ An, đối phương muốn bảo vệ nàng mà bó tay bó chân. Sau khi A Tổ dẫn Triệu Hạo đi, mình rõ ràng lo lắng muốn chết, lại không dám đuổi theo, sợ không cẩn thận trở thành vướng víu.

Loại cảm giác tuyệt vọng, sợ hãi, bất lực kia, nàng không muốn lại tới lần nữa, cho nên kiên định niềm tin tu luyện mạnh lên.

- Nói!

Nghe nàng hỏi sự tình tu hành, thần sắc của Yến Tuyết Ngân lập tức trịnh trọng, khôi phục hình tượng nghiêm sư.
Bình Luận (0)
Comment