Chương 3446: Vừa mới uống no bụng (2)
Chương 3446: Vừa mới uống no bụng (2)Chương 3446: Vừa mới uống no bụng (2)
-Ä.
Tổ An cười lạnh.
- Dùng ám sát đến đùa giỡn?
- Khói vừa rồi không có độc, còn có thanh chủy thủ kia, làm bằng giấy, không †in ngươi kiểm tra xem.
Thấy hắn vẫn xụ mặt, Đường Điềm Nhi có chút lo lắng.
Tổ An ném nàng sang một bên, lần nữa ngồi xuống, từ tốn nói.
- Nếu không như thế, vừa rồi chỉ sợ ngươi đã chết.
Thực ra ngay từ đầu hắn đã phát giác được những dị thường này, nên mới thủ hạ lưu tình, bằng không dù không đến mức tại chỗ giết "thích khách" kia, nhưng cũng sẽ để gãy tay gãy chân, sau đó chậm rãi thẩm vấn.
- Còn không phải quá lâu không nhìn thấy ngươi, muốn đề cao tính cảnh giác của ngươi sao.
Đường Điềm Nhi tựa như rất quen chạy đến bên người Tổ An, thay hắn nắn vai.
- Ngươi như vậy rất dễ dàng chơi chết mình.
Tổ An trầm giọng nói.
- Không phải ai cũng giống như ta, có thể kịp thời phân biệt ra được, sớm thủ hạ lưu tình.
- Ai nha, người ta chỉ chơi như vậy với ngươi, còn người khác, cửa cũng không có.
Đường Điềm Nhi hừ một tiếng.
- Ngươi làm sao đến đây? Tổ An hiếu kỳ hỏi, nơi này bây giờ dù không nói Long Đàm Hổ Huyệt, cũng kém không nhiều lắm.
Tử Sơn xảy ra biến cố lớn như vậy, Yến Vương còn có nhân mã của Hổ Bí Tổ An, Vũ Lâm Quân vây nơi này ba tầng trong ba tầng ngoài.
- Đối với người am hiểu ngụy trang như ta mà nói, nơi càng nhiều người sơ hở ngược lại càng nhiều.
Đường Điềm Nhi có chút đắc ý.
- Lần này người ta bốc lên phong hiểm lớn như thế tìm ngươi, chính là nghe nói ngươi trở về, nhịn không được tương tư trong lòng.
Ánh mắt Tổ An yên tĩnh.
- Nói đi, đến cùng tìm ta có chuyện gì?
- Người ta là thật nhớ ngươi nha. Đường Điềm Nhỉ ủy khuất.
Tổ An bất vi sở động.
- Không nói vậy ta đi.
Nói xong làm bộ muốn đi.
- Đừng đừng đừng.
Đường Điềm Nhi vội vàng kéo hắn lại.
- Có phải cẩu hoàng đế chết thật hay không?
- Việc quan hệ bí mật của triều đình, không thể trả lời.
Tổ An biết tựa hồ Tiêu Dao Lầu cùng tiền triều có quan hệ không minh bạch, lần này đến hẳn vì chuyện này.
Đường Điềm Nhi lầu bầu nói.
- Người ta giúp ngươi nhiều như vậy, thậm chí không tiếc hi sinh trong sạch cứu ngươi, ai ngờ ngươi bội tình bạc nghĩa, một việc nhỏ như vậy cũng không nguyện ý giúp ta.
Tổ An nghĩ đến năm đó đào vong, được nàng nhét vào trong thùng tắm tránh né truy binh, vô ý thức nhìn về phía bụng dưới của nàng, khu kia là một sợi lông cũng không có...
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Đường Điềm Nhi hơi đỏ mặt, gắt giọng.
- Lưu manh.
Tổ An có chút nhức đầu.
- Được rồi, hoàng đế đã chết, chết ở trong bí cảnh, thi thể không còn.
Dù sao sự kiện này nàng sớm muộn sẽ biết, không bằng bán một món nợ ân tình.
- Công tử tốt nhất, ta liền biết công tử sẽ không vô tình như vậy.
Đường Điềm Nhi kích động ôm lấy hắn hôn một cái, ánh mắt cười như vành trăng khuyết.
- Công tử muốn người ta làm sao cảm tạ ngươi.
Vừa nói vừa nhẹ nhàng thổi vào vành tai hắn.
Thanh âm của nàng giống như mật đường, lại phối hợp khuôn mặt diễm lệ kia, thật đủ để khiến bất kỳ nam nhân nào toàn thân cứng ngắc.
Chỉ bất quá bây giờ Tổ An lại rất bình tĩnh.
- Đường cô nương, ngươi không cần thiết như vậy, giữa bạn bè càng cần phải phong quang tễ nguyệt, không cần thiết dùng những thủ đoạn kia.
Thần Nữ chỉ hôn của Đại Mạn Mạn thực quá lợi hại, để hắn vứt khí giới không biết bao nhiêu lần, bây giờ đang ở vào thời kỳ thánh nhân. Đường Điềm Nhi giật mình, trong mắt lóe lên vẻ bội phục, đứng dậy nhìn hắn cung kính thi lễ.
- Công tử thật là chính nhân quân tử, Điềm Nhi bội phục không thôi, công tử hiểu lầm, ta chỉ có ở trước mặt công tử mới như vậy, người khác ngay cả nửa ngón tay của ta cũng không đụng được, bất quá nếu công tử đã không thích, về sau ta sẽ chú ý.
Tổ An biết nàng không có nói sai, ban đầu ở Tiêu Dao Lầu từng được chứng kiến thủ đoạn của nàng, tuy nhìn như tiểu thư ở Tiêu Dao Lầu, nhưng khói độc trong miệng nàng có thể để cho người khác rơi vào huyễn cảnh, tự cho rằng đạt được tâm nguyện, trên thực tế là tự sướng trong ảo giác, đối phương ở bên cạnh nhàn nhã xem phim mà thôi.
- Cô nương nói quá lời, bây giờ bên ngoài thủ vệ trùng điệp, có cần ta đưa ngươi rời đi hay không?
- Công tử muốn đuổi người ta đi nhanh như vậy?
Thanh âm của Đường Điềm Nhi có chút u oán.
Tổ An:
Vừa rồi còn nói không dùng loại giọng này nói chuyện với ta, kết quả tại sao lại tới.
- Người ta còn có chuyện muốn hỏi công tử.
Đường Điềm Nhi thản nhiên nhìn chăm chằm vào hắn, nụ cười ngọt ngào có thể mê chết người kia, là người rất khó sinh ra ác cảm.
~- Nói đi, chuyện gì?
- Tế Tửu còn sống không? Nghe được vấn đề của đối phương, Tổ An hơi nheo mắt:
- Tiêu Dao Lầu các ngươi cùng Tế Tửu quan hệ thế nào, không phải là Tế Tửu một tay thành lập chứ?