Chương 3502: Nghiệt duyên (2)
Chương 3502: Nghiệt duyên (2)Chương 3502: Nghiệt duyên (2)
Lão bộc cau mày, nghĩ một hồi bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng.
- Đúng rồi, năm đó tham dự mưu hại hoàng tử tiền triều có Thái Y Mã An, tiểu thái giám Tiểu Vi Tử, Tiểu Mễ Tử, chỗ bọn họ hẳn có manh mối, chỉ bất quá tựa hồ mấy người kia cũng mất tích.
Trong lòng Tổ An giật mình, Tiểu Vi Tử, Tiểu Mễ Tử hẳn là chỉ Vi Hoàn cùng Mễ lão đầu, tính toán tuổi tác xác thực không sai, không nghĩ đến hai người cùng mình lại có ngọn nguồn sâu như vậy.
Lúc đó bọn họ còn lưu lại túi trữ vật, một mực không có mở cấm chế, không biết bên trong có đầu mối gì hay không.
Còn có Mã An kia, lúc trước muốn hại ta, bị mình phản sát, thật sự là mệnh trung chú định.
- Những người này không phải mất tích thì đã chết, ngươi nói như vậy chẳng phải không có chứng cứ?
Tổ An bất động thanh sắc, nói rõ không muốn đón lấy phần nhân quả này.
Sự tình hoàng tôn của Trần gia, có quan hệ gì tới Tổ An ta?
Lão bộc kia trầm giọng nói.
- Những người này xác thực tìm không thấy, nhưng tham dự mưu hại hoàng tử năm đó, có một người còn tại thế, có thể từ chỗ hắn lấy được tình báo.
- Người nào?
Tổ An vô ý thức hỏi.
- Thượng thư Hữu Phó Xạ, cha đẻ của đương kim Thái Tử Phi... Bích Tầ.
Lão bộc chậm rãi nói ra một cái tên. Tổ An.
Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đấy, trước đó còn đồng tình Tế Tửu thích một người không nên thích, rơi vào gông xiêng luân lý mà năng lực cá nhân không cách nào giải quyết.
Sao nhanh như vậy thì đến phiên ta?
Phụ thân của Bích Linh Lung lại là cừu nhân giết thân nhân của hắn!
Thật sự là gặp quỷ!
Tổ An đứng dậy.
- Được rồi, không cần nói những thứ này, ta mặc kệ ngươi nói hoàng tôn là thật cũng tốt, giả cũng được, ta có cuộc đời của mình, hiện tại ta sống rất vui vẻ, không muốn gánh vác sứ mệnh của người khác, cái hoàng tôn này ngươi muốn làm thì tự mình làm đi.
Nói đến cũng khôi hài, một hoàng tử của vương triều diệt vong, còn không bằng một người bình thường.
Không chỉ không hưởng thụ được bất luận chỗ tốt gì của hoàng tử, ngược lại phải thừa nhận một đống lớn nghĩa vụ cùng nguy hiểm, ngu ngốc mới đi làm.
Thấy hắn muốn đi, lão bộc kia gấp.
- Hoàng tôn, ngươi có biết những năm này vì bảo vệ huyết mạch Mạnh triều, bao nhiêu trung thần nghĩa sĩ đánh đổi mạng sống hay không, càng không biết bao nhiêu người hao phí cả đời đi thủ hộ bí mật này.
Tổ An bình tĩnh.
- Liên quan gì tới ta?
Hô hấp của lão bộc kia cứng lại, sau đó còn nói thêm. - Coi như ngươi không để ý những người kia, nhưng thù của cha mẹ ruột cũng có quan tâm sao?
- Cha ngươi lúc nhỏ bị người gây thương tích lưu lại ám tật, dẫn đến tráng niên mất sớm.
- Mẹ ngươi lúc trước bởi vì ngươi bị sát thủ tìm tới cửa, dù sắp chết cũng liều mạng che chở ngươi.
Tổ An nghe vậy nhướng mày, cuối cùng không có nói gì, trực tiếp đi xuống núi.
Lão bộc kia nhìn bóng lưng của Tổ An, lớn tiếng nói.
- Nếu hoàng tôn tạm thời không nguyện ý thừa nhận thân phận của mình, lão hủ cũng không ép, tiếp xuống ta sẽ rời nơi này, miễn cho ảnh hưởng hoàng tôn chấp chưởng học viện. Chờ ngày nào hoàng tôn nghĩ thông suốt, ta sẽ trở lại bên cạnh ngươi.
Tổ An không dừng lại chút nào.
- Yên tâm, không có ngày đó đâu.
Lão bộc kia cười cười, cũng không để ý.
- Thế sự khó liệu, sự tình tương lai ai dám nói chính xác.
Trong lòng Tổ An bực bội, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.
Lão bộc nhìn bóng lưng của Tổ An dần dần biến mất, cũng không biết nghĩ đến cái gì, thở dài một hơi.
Tổ An một đường xuống núi, không có dừng lại chút nào, ven đường phong cảnh thanh u, lại không cách nào xua tan phiền muộn trong lòng hắn, thậm chí không đi thăm đám người Tạ Đạo Uẩn.
Hiện tại hắn chỉ muốn yên tĩnh.
Vốn xoắn xuýt giữa hoàng hậu và Thái Tử Phi nên giúp ai, tình thế khó xử.
Hiện tại ngược lại đơn giản, phụ thân của Bích Linh Lung và hắn có nợ máu giết cha giết mẹ.
Cái này đến cùng là chuyện gì, thật là ma quỷ!
Tuy kiếp trước xem rất nhiều phim điện ảnh, lúc đó còn cảm thấy ân oán đời trước là ân oán đời trước, không cần phải liên lụy đến tình cảm của hậu nhân.
Nhưng hôm nay thân ở trong cục, mới biết trước đó là đứng nói chuyện không đau eo.
Tuy hắn không ngừng cảnh cáo mình, mình chỉ là một người xuyên việt, không có quan hệ gì tới hoàng tôn.
Nhưng vừa rồi lão bộc nói năm đó mẫu thân dùng thân thể bảo hộ hắn...
Tuy hắn không đến mức thoáng cái thành lập tình mẫu tử gì, nhưng trong lòng khó tránh khỏi thương cảm.
Nếu không biết thì thôi, biết lại coi như cái gì cũng chưa phát sinh, cùng cừu nhân tiếp tục chuyện trò vui vẻ, cùng nữ nhỉ của cừu nhân nói chuyện yêu đương?
Hắn nhịn không được lẩm bẩm.
- Hoàng hậu sư phụ, ngươi nói ta nên làm cái gì?
Một bóng đỏ thoáng hiện, thân thể Mị Ly tung bay ở bên người hắn, đôi chân trần không dính một hạt bụi, hình dáng không bàn mà hợp Thiên Đạo chí lý, ngay cả Tổ An cũng nhịn không được nhìn nhiều.