Chương 3504: Giết đến tận cửa (2)
Chương 3504: Giết đến tận cửa (2)Chương 3504: Giết đến tận cửa (2)
Bên cạnh một lão giả vội vàng đỡ lấy hắn, bàn tay đặt lên lưng, liên tục vận chuyển nguyên khí qua.
- Điện hạ không cần thiết lo lắng, cẩn thận tổn thương thân thể.
- Đa tạ Trầm lão.
Lúc này Tấn Vương ho khan mới thoáng dịu bớt, khách khí thi lễ.
Đây là cao thủ mà phụ hoàng an bài cho hắn, cơ bản là một tấc cũng không rời bảo hộ, những năm này không biết đánh chết bao nhiêu thích khách, có thể nói bức tường bảo hộ vững chắc nhất của hắn, tự nhiên rất kính trọng.
Lúc này trên mặt hộ vệ Hầu phủ vừa rồi nói chuyện đã xuất hiện một vết roi đẫm máu, bất quá đối phương là Vương gia, hắn chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
Trong phủ, Mộ Dung Thanh Hà sớm đã lo lắng không thôi, nhiều lần đứng lên nói.
- Để cho ta ra ngoài đi, ta không thể liên lụy Tổ đại ca.
Sở Ấu Chiêu kéo nàng về.
- Ngươi ra ngoài còn có đường sống sao, yên tâm đi, Tổ đại ca đã dám giết người, chứng minh hắn có lòng tin bảo vệ được ngươi.
Dù nàng nói như vậy, nhưng trong lòng không có cơ sở gì, lấy ra trận bàn trong ngực, may mắn trước đó mình đã khởi động trận pháp.
Nàng nhét trận bàn vào tay Mộ Dung Thanh Hà. - Ngươi ở chỗ này, ta đi ra xem một chút!
Tỷ phu quanh năm không ở nhà, rất ít kinh doanh Hầu phủ, thị vệ cùng nhân thủ trong phủ cũng không tính nhiều, phần lớn là từ Minh Nguyệt thành mang đến, những thị vệ phổ thông kia làm sao gánh vác được áp lực của Tấn Vương.
Bên ngoài cửa chính, trong lòng Tấn Vương bực bội.
- Người đâu, đi vào tìm cho tal
- Dừng tay!
Thấy Sở Ấu Chiêu xuất hiện, mọi người rốt cục buông lỏng một hơi.
- Tam công tử!
Sở Ấu Chiêu gật đầu, sau đó nhìn về phía Tấn Vương.
- Tuy điện hạ thân phận cao quý, nhưng không có quyền lực tùy ý lục soát phủ đệ của đại thần đi?
Tấn Vương ngoài ý muốn liếc nhìn nàng một cái, nghĩ thầm ta bởi vì thời gian dài người yếu sinh bệnh, da thịt không có huyết sắc, sao tên tiểu bạch kiểm này còn trắng hơn ta, quan trọng là trắng khỏe mạnh, thật khiến người ta khó chịu.
- Hôm qua ngươi chứa chấp khâm phạm, bản Vương phái người đi bắt, kết quả lại bị Tổ An giết, quả nhiên là buồn cười. Bất quá để bản Vương không ngờ tới là, hắn còn công khai lưu bọn ngươi ở trong phủ, như vậy cũng tốt, bản Vương bớt phiên phức, người đâu, bắt họ Sở còn có Mộ Dung gia lại, nếu dám phản kháng, giết chết bất luận tội!
- Vâng!
Những thị vệ kia sớm đã chen vai đụng chân nửa ngày, nghe vậy rút đao bổ nhào về phía Sở Ấu Chiêu.
Tấn Vương âm thầm cười lạnh, chỉ cần bắt Mộ Dung Thanh Hà, vậy thì có thể ngồi vững tội danh họ Tổ chứa chấp khâm phạm, coi như mình giết chết hắn tại chỗ, những đại thần trên triều đình cũng không có gì để nói.
Sở Ấu Chiêu rút bội kiếm:
- Điện hạ thô bạo vô lý như thế, coi chúng ta không có người sao?
Có nàng đi đầu, những thị vệ kia cũng rút đao ra, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, những người này xem như tư binh của Sở gia, chỉ nghe gia tộc không nghe triều đình.
Đương nhiên chính diện đối kháng một Vương gia, trong lòng mọi người vẫn có chút chột dạ.
Thời gian nháy mắt, những thị vệ của Vương phủ đã như lang như hổ nhào tới, có điều rất nhanh bị một lồng ánh sáng màu xanh lam ngăn trở, bị đánh bật trở về, ngã trái ngã phải.
Nhìn một màn trước mắt, Trầm lão bên người Tấn Vương giật mình:
- Một Hầu phủ nho nhỏ, lại có pháp trận phòng ngự quy mô bực này.
Tấn Vương cười lạnh:
- Cái này nói rõ là có ý đồ không tốt, như thế vừa vặn, tội danh lại nhiều một đầu. Người đâu, phá đại trận này cho ta!
- Vâng!
Những thị vệ vẫn thủ ở bên cạnh hắn lĩnh mệnh, từng người thi triển sở học, quang mang các hệ nguyên tố ào ào đánh tới lồng ánh sáng.
Tấn Vương thân là hoàng tử được Triệu Hạo thương yêu nhất, dưới tay không thiếu cao thủ, mỗi hệ đều có nhân tài tài năng xuất chúng, trong lúc nhất thời công kích đủ mọi màu sắc, vô cùng náo nhiệt.
Trận pháp kia nổi lên từng đạo gợn sóng như nước, trái tim Sở Ấu Chiêu nhấc lên, bất quá sau cùng thấy lồng ánh sáng bình yên vô sự, mới buông lỏng một hơi, tỷ phu thật có bản lĩnh, làm ra trận pháp kiên cố như thế.
Nhìn hạ nhân nửa ngày cũng oanh không mở đại trận kia, sắc mặt của Tấn Vương trở nên khó coi:
- Các ngươi làm cái gì, không có ăn cơm saol
Những thị vệ kia đỏ mặt, ở trước mặt Vương gia ném mặt mũi lớn như vậy, vì vậy không hẹn mà cùng kết trận, mặc dù chỉ là quân trận thô sơ nhất, nhưng cũng có thể dung hợp lực lượng mọi người công kích, uy lực lớn hơn vừa rồi không biết bao nhiêu lần.
Quả nhiên rất nhanh, toàn bộ trận pháp phòng ngự của Hầu phủ bắt đầu vang lên kèn kẹt, phía trên loáng thoáng xuất hiện vết rách.
Sở Ấu Chiêu biến sắc, vội vàng chỉ huy nói:
- Mọi người cùng ta đồng loạt ra tay, giảm bớt áp lực cho trận pháp!
Tốt xấu gì cũng là con cháu thế gia, từ nhỏ lại ở kinh thành tiếp nhận giáo dục tốt nhất, rất rõ ràng hành quân bố trận.