Chương 3505: Sẽ không đến mức dám giết ta chứ
Chương 3505: Sẽ không đến mức dám giết ta chứChương 3505: Sẽ không đến mức dám giết ta chứ
Chỉ thấy nàng an bài thị vệ trong phủ ngay ngắn rõ ràng, rất nhanh đồng loạt ra tay, từng đạo từng đạo khí kình dâng lên, giúp đỡ ngăn cản công kích bên Tấn Vương Phủ.
Nhìn tình thế giữa sân rơi vào cục diện bế tắc, vẻ mặt Tấn Vương băng lãnh:
- Trầm lão, làm phiền ngươi xuất thủ.
Nơi này dù sao cũng là kinh thành, xung quanh quyền quý tụ tập, vạn nhất động tĩnh quá lớn, thời gian quá lâu, dẫn tới người khác can thiệp, mình sẽ không dễ bắt Mộ Dung Thanh Hà, cũng không thể định tội Tổ An.
Lão giả bên cạnh hắn khẽ gật đầu, bay thẳng đến giữa không trung, hai tay ôm tròn, trung gian xuất hiện một quả cầu lửa, theo hai tay chậm rãi xoa nắn, hỏa cầu lấy tốc độ mắt trần có thể thấy càng lúc càng lớn.
Nhìn tia sáng chói mắt trên trời, trong lòng Sở Ấu Chiêu hơi hồi hộp, cách xa như vậy, nàng cũng có thể cảm nhận được uy áp khủng bố.
Đối phương căn bản không cho nàng bất kỳ cơ hội phản ứng nào, hai tay đẩy ra, hỏa cầu khổng lồ như sao băng đập tới trận pháp phòng ngự.
OanhI
Ánh lửa chói mắt nương theo tiếng vang, cả Hầu Tước Phủ đều lay động.
Lồng ánh sáng phòng ngự vốn màu xanh cũng trong nháy mắt xuất hiện rất nhiều vết nứt, một giây sau, cả quang tráo ầm vang sụp đổ. Đám người Sở Ấu Chiêu đang cố gắng duy trì trận pháp như bị sét đánh, thổ huyết té lăn trên đất, uể oải suy sụp.
- Phát!
Binh lính Tấn Vương Phủ vui mừng hô ra tiếng, khua đao xông vào, muốn trước tiên bắt lấy Mộ Dung Thanh Hà cùng Sở Ấu Chiêu đoạt công đầu.
Không ít thị vệ Hầu phủ muốn ngăn trở, đáng tiếc bị thương, làm sao là đối thủ của binh lính Vương phủ lang như hổ, trực tiếp bị một đao đánh bay.
Sở Ấu Chiêu nhìn muốn rách cả mí mắt, giơ kiếm trong tay muốn tiến lên trợ giúp, đáng tiếc tu vi của nàng vốn không cao, vừa rồi lại bị chấn trọng thương, nơi nào còn có lực chiến đấu.
Rất nhanh kiếm bị đánh bay, một người khác trực tiếp chém tới đầu gối nàng, muốn để cho nàng mất đi lực chiến đấu.
Ở trong mắt binh lính Tấn Vương Phủ, một thế tử Công Tước nơi khác tính là gì, huống chi bây giờ bọn họ đã thành khâm phạm.
Sở Ấu Chiêu hoảng sợ gần chết, lại không cách nào tránh né.
Đúng lúc này, đỉnh... một cây trường thương xoeẹt qua, đánh bay thanh đao kia, thuận thế đâm xuyên cổ họng đối phương.
- Sở ca ca, ngươi không sao chứ.
Mộ Dung Thanh Hà bảo hộ Sở Ấu Chiêu ở sau lưng.
Nàng vốn là tướng môn hổ nữ, trong khoảng thời gian này bị oan khuất, trong lòng vốn dồn nén một ngọn lửa, lần này nhìn thấy đối phương ác độc thương tổn Sở ca ca cùng người trong phủ, nàng cũng nhịn không được nữa hạ sát thủ. - Ta không sao!
Sở Ấu Chiêu thấy gia tướng của Sở gia tổn thất nặng nề, mí mắt không khỏi đỏ lên.
Tấn Vương lại cười rộ lên:
- Mộ Dung Thanh Hà, ngươi quả nhiên ở chỗ này, người đâu, bắt các nàng lại!
Những binh lính Vương phủ kia lập tức đánh tới Mộ Dung Thanh Hà.
Thần sắc của Mộ Dung Thanh Hà nghiêm túc, trong lòng đã có tử ý, trường thương vung vẩy ra sát ý thảm liệt, đánh lui binh lính Vương phủ vây công.
Nhìn bóng người tư thế hiên ngang kia, Trâm lão nhịn không được khẽ gật đầu:
- Không hổ là tướng môn hổ nữ, nếu không phải phát sinh việc này, tương lai hơn phân nửa là một viên hổ tướng trên chiến trường, đáng tiếc.
Nhìn hạ nhân trong lúc nhất thời bắt không được tiểu cô nương kia, sắc mặt Tấn Vương cực kỳ khó coi, nghe vậy hừ:
- Trầm lão, làm phiền ngươi.
Trầm lão nhíu mày, để hắn ra tay đối phó một hậu bối, thực sự có mất phong độ.
Bất quá mệnh lệnh của Vương gia lại không thể không nghe, hơn nữa động tĩnh bên này hiển nhiên đã kinh động những đại nhân vật khác, vừa rồi có mấy đợt vụng trộm núp ở phía xa quan sát, nếu thời gian kéo lâu, xác thực dễ dàng sinh biến.
Sau đó hắn bước ra một bước:
- Tiểu cô nương, cũng đừng nói ta lấy lớn hiếp nhỏ, nếu ngươi có thể đón được một chiêu, hôm nay chúng ta quay đầu rời đi, không quan tâm sự tình của ngươi.
Tấn Vương nhướng mày, trong lòng có chút bất mãn hắn tự chủ trương, bất quá nghĩ lại, Trầm lão là Tông Sư, song phương kém nhiều cấp như vậy, đương nhiên sẽ không xảy ra ngoài ý muốn.
Mộ Dung Thanh Hà làm sao không biết như thế, nhưng cục diện hôm nay nàng không thể cự tuyệt:
- Được!
Chỉ thấy nàng một tay cầm thương chỉ xéo phía trước, tay trái nắm pháp quyết huyền diệu, cả người giống như dòng sông tĩnh mịch chảy xuôi, đứng sừng sững ở đó.
Trầm lão âm thầm gật đầu, tiểu nha đầu này tư chất không tệ, nếu như bình thường trưởng thành, tương lai có thể đột phá Tông Sư, đáng tiếc nàng không có cơ hội.
Suy nghĩ lóe lên, đã võ ra một chưởng, một hư ảnh bàn tay to lớn hiển hóa, trực tiếp đập về phía Mộ Dung Thanh Hà.
Những nơi chưởng ấn đi qua, cát bay đá chạy, người cách gần da mặt đều bị thổi biến hình, hoảng sợ lui xa, Tông Sư quả nhiên khủng bố.
Mộ Dung Thanh Hà chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, nội tâm nàng tuyệt vọng, kém quá xa, dù nàng hết toàn lực cũng không có khả năng tiếp được một kích này.