Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3506 - Chương 3506: Hắn Làm Sao Dám

Chương 3506: Hắn làm sao dám Chương 3506: Hắn làm sao dámChương 3506: Hắn làm sao dám

Đúng lúc này, bên tai nàng truyền tới một thanh âm trầm ổn:

- Đừng sợ, dùng thương đâm hắn.

Không biết vì sao, nghe được thanh âm quen thuộc kia, Mộ Dung Thanh Hà vốn bối rối triệt để bình tĩnh lại.

Nàng hít sâu một hơi, vận hành tâm pháp gia truyền của Mộ Dung gia đến cực hạn, đồng thời thi triển chiêu thương pháp uy lực lớn nhất.

Cùng lúc đó, sau lưng truyền đến lực lượng cuồn cuộn vô tận, nàng chỉ cảm thấy nguyên khí trong cơ thể bành trướng, có trong nháy mắt, nàng cảm thấy mình có thể đối kháng bất kỳ cao thủ nào trong thiên hạ.

Nương theo tiếng quát, nàng đâm ra một thương.

Một thương kia đâm ra, thường thường không có gì lạ, bỗng nhiên mũi thương bắn ra hàn mang, đó là do nguyên khí biến ảo thành!

Đầu thương và bàn tay va chạm, trong nháy mắt đâm xuyên hư ảnh bàn tay.

Bởi vì thoát hơi, hư ảnh bàn tay dân đần tiêu tán.

Nhưng tia hàn mang kia lại không ngừng, như sao băng tiếp tục đâm tới.

-AI

Một tiếng hét thảm vang lên, trên tay Trầm lão chảy ra máu tươi.

Người Tấn Vương Phủ nhất thời trợn tròn mắt, vốn nhìn thấy Trâm lão nhẹ nhõm nghiền ép tiểu cô nương kia, còn nghĩ tiểu cô nương có thể bị một chưởng này đập thành thịt vụn hay không, dù sao Mộ Dung Thanh Hà còn rất đẹp.

Ai được đổ máu lại là Trâm lão?

Lúc này trên mặt Trầm lão chấn kinh cùng không hiểu, hắn nhìn về phía nhân ảnh sau lưng Mộ Dung Thanh Hà.

Lúc này Mộ Dung Thanh Hà quay người nhìn Tổ An, khuôn mặt đỏ bừng:

- Tổ đại cai

Vừa rồi may mắn hắn kịp thời trở về, đồng thời đè ở sau lưng nàng, trong nháy mắt đó, nàng và đối phương như triệt để hòa tan, loại cảm giác kia thật khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Sở Ấu Chiêu cũng vừa mừng vừa sợ nhào tới:

- Tỷ phu!

Thấy máu tươi ở khóe miệng nàng, còn có hộ viện thương vong, Tổ An mặt trầm như nước.

Lúc này Tấn Vương nhận ra hắn:

- Trở về thật đúng lúc, người đâu, bắt hết bọn hắn!

Hắn tự nhiên không cần e ngại cái gì, ở trong kinh thành này, còn không có người hắn không dám bắt.

Họ Tổ này, sẽ không đến mức dám giết bản Vương chứ.

- Đừng chọc ta, hôm nay tâm tình của ta không tốt lắm.

Tổ An lạnh lùng liếc mọi người một cái, sau cùng nhìn về phía Tấn Vương.

Những binh lính vốn muốn xông tới kia run rẩy, kìm lòng không được dừng bước lại.

Tấn Vương bị ánh mắt của hẳn trừng một cái, chỉ cảm thấy trong lòng run lên, bản năng sinh ra ý sợ hãi. Có điều hắn lập tức lấy lại tinh thần, mình đường đường Tấn Vương, lại có phụ hoàng sủng ái, đương kim Thái Tử là thân ca ca, còn cần sợ ai?

Ngược lại hắn bởi vì vừa rồi khiếp đảm mà cảm thấy tức giận.

- Chuyện cười, ngươi cho răng ngươi là ai, hôm nay bản Vương không chỉ muốn chọc giận ngươi, còn muốn bắt ngươi cùng những kẻ bên người, ngươi có thể làm gì ta?

Đến từ Triệu Duệ Dũng, điểm nộ khí +351 +351 +351...

- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, lên cho ta!

- Vâng!

Đám thị vệ tỉnh thần, có Vương gia làm chỗ dựa, bọn họ còn có cái gì phải Sợ. Còn Trầm lão bị thương, nghĩ đến chỉ là vừa rồi nhất thời chủ quan mà thôi.

Coi như Tổ An này thật có chút bản lĩnh, còn đánh thắng được mọi người sao?

Lại nói, bọn họ đại biểu là Tấn Vương, hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất, mà Tổ An bất quá chỉ là một Hầu gia, nhiều lắm chỉ tự vệ một chút, chẳng lẽ còn dám đánh bọn hắn, đánh Tấn Vương?

- Mau mau thúc thủ chịu trói!

Nghĩ như vậy, một đám người ùa lên.

- Cút!

Tổ An phất ống tay áo, một cỗ ba động vô hình tản ra.

Đám binh sĩ kia kêu thảm, bị ba động vô hình đánh bay. Công lực yếu trực tiếp ngất xiỉu, người khác hoặc nhiều hoặc ít bị thương, nửa ngày không đứng dậy được, trong lúc nhất thời mất đi lực chiến đấu.

Sở Ấu Chiêu kích động vỗ tay.

- Tỷ phu thật tuyệt!

Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Thanh Hà cũng dị sắc liên tục, vừa rồi mình cùng đám binh sĩ này quyết đấu sinh tử, kết quả không bằng Tổ đại ca phất ống tay áo, bây giờ tu vi của hắn đến cùng cao bao nhiêu.

Lúc này Tổ An nhìn cũng chưa từng nhìn đám binh lính, mà bước về phía Tấn Vương.

Tấn Vương chột dạ, bản năng lui về sau mấy bước, lúc này Trầm lão che ở trước mặt hắn.

- Tổ đại nhân, còn xin dừng bước. Thương thế trên tay hắn đã cầm máu, thấy đối phương bức về phía Tấn Vương, chỉ có thể vội vàng ngăn cản.

- Tránh ral

Tổ An trầm giọng nói.

Nhìn ánh mắt của đối phương, Trầm lão hơi run sợ.

Loại cảm giác này để hắn cảm thấy kỳ lạ, mình đường đường Tông Sư cấp, sao lại bị một hậu bối tuổi trẻ làm ra loại cảm giác này?

Toàn thân đối phương rõ ràng nhìn không ra chút nguyên khí ba động, phảng phất như người bình thường.

Bất quá vừa rồi kích thương mình, còn có chấn bay các binh lính Vương phủ, đều biểu hiện tu vi của hắn không thể coi thường, nghĩ đến hản là dùng bí pháp gì ẩn tàng khí tức. Tuy không rõ tu vi cụ thể của đối phương, nhưng Trầm lão suy nghĩ coi như tu vi của đối phương cao hơn mình, cũng cao có hạn.
Bình Luận (0)
Comment