Chương 3507: Hắn làm sao dám (2)
Chương 3507: Hắn làm sao dám (2)Chương 3507: Hắn làm sao dám (2)
Căn cứ tình báo, tiểu tử này chừng hai mươi tuổi, coi như hắn tu hành từ trong bụng mẹ, tu đến bây giờ mới bao nhiêu năm?
Huống chỉ nghe nói hắn là mấy năm gần đây mới tu hành, hơn phân nửa là có kỳ ngộ gì, dẫn đến tu vi đột nhiên tăng mạnh, nhưng loại tồn tại này căn cơ bất ổn, thật đánh nhau há có thể so sánh với Tông Sư lâu năm như ta?
- Người trẻ tuổi, đừng quá khí thịnh, phải biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.
Trầm lão vừa nói vừa tế ra một thanh phi kiếm.
Tổ An có chút ngoài ý muốn, đối phương bất quá là Tông Sư, lại có thể thi triển phi kiếm?
Phải biết chỉ có Đại Tông Sư mới có thể để thần niệm bám vào đồ vật, ở ngoài ngàn dặm lấy đầu người.
Tông Sư mà nói, chỉ có thể cự ly ngắn miễn cưỡng thi triển, nhưng nhìn phi kiếm của Trầm lão, tựa hồ không giống loại này.
- Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên?
Khóe miệng Tổ An có chút đùa cợt.
- Câu nói này xác thực có mấy phần đạo lý, bất quá từ trong miệng ngươi nói ra thì có chút khôi hài.
- Tiểu tử ngươi dám!
Những năm này Trầm lão được người tôn kính, đâu chịu nổi loại khinh thị này.
Đến từ Trầm Hưng Triều, điểm nộ khí +404 +404 +404...
Dưới cơn thịnh nộ, phi kiếm trên đầu trực tiếp đánh tới Tổ An.
Thanh kiếm kia nhanh như tia chớp, người xung quanh không thể thấy rõ quỹ tích phi hành, dù Sở Ấu Chiêu cùng Mộ Dung Thanh Hà cực kỳ tin tưởng Tổ An, thấy thế cũng không nhịn được đổ mồ hôi lạnh.
Tổ An hơi nghiêng thân thể, tránh đi phi kiếm bắn nhanh đến, hắn tự nhủ.
- Thì ra là thế, đây là một đạo kiếm phù.
Hắn học Bão Phác Chân Kinh, tương đối quen thuộc tu hành thất kỹ, liếc liần nhận ra lai lịch của phi kiếm này.
Trầm Hưng Triều biến sắc, kiếm phù này sớm đã thất truyền, là trước kia hắn ở trong một bí cảnh kỳ ngộ đoạt được, vốn cho rằng thế nhân không người biết được, một mực coi là thủ đoạn áp đáy hòm, không nghĩ đến lại bị đối phương liếc nhìn ra.
Ngón tay hắn hư không vung lên, phi kiếm kia hóa thành một vệt ánh sáng màu vàng từ phía sau đâm tới, nếu bị đâm trúng, không chết cũng phế.
Đúng lúc này, đạo ánh sáng màu vàng kia bỗng nhiên ngưng tụ, cả thanh phi kiếm biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một tấm bùa vàng.
Mà bây giờ lá bùa vàng kia đang bị hai ngón tay của Tổ An nhẹ nhàng kẹp lấy.
Trâm Hưng Triều kinh hãi, vội vàng thôi động kiếm phù thoát khỏi đối phương khống chế.
Kiếm phù kia run lẩy bẩy, Tổ An hừ lạnh một tiếng, tay nhẹ nhàng xẹt qua, trực tiếp xóa sạch thần thức ở bên trên. Lấy tạo nghệ ở trên bùa chú của hắn, tự nhiên biết làm sao khống chế loại phù lục này.
- Ngươi đã muốn như vậy, thì cho ngươi tốt.
Tổ An vừa dứt lời, bùa vàng lần nữa hóa thành phi kiếm, trong nháy mắt bay vọt đến sau lưng Trầm Hưng Triều, trực tiếp đánh xuyên.
- Ngươi... Ngươi...
Trầm Hưng Triều ôm bụng, phía trên xuất hiện lỗ thủng lớn, miệng khanh khách rung động, không kịp nói một câu hoàn chỉnh, sinh cơ đã đoạn tuyệt.
Giờ khắc này hắn cực kỳ hối hận, hối hận ngày thường tự cao tự đại, còn ỷ vào quyền thế của Tấn Vương không ai bì nổi, hiện tại mới hiểu được thiên hạ này đến tột cùng vẫn coi trọng thực lực vi tôn. Nhưng ai biết một tiểu bạch kiểm thường thường không có gì lạ, tu vi lại cao đến trình độ khủng bố như thế.
Toàn bộ tình báo về hắn đều sai, không biết bao nhiêu người sẽ ăn thiệt thòi trong tay hẳn.
Nhưng vì sao hết lần này tới lần khác là ta đến làm chim đầu đàn chứ.
Ta thật hận...
Cả người hắn nặng nề té lăn trên đất, đôi mắt trừng thật lớn, hiển nhiên là chết không nhắm mắt.
Tất cả mọi người cũng trợn tròn mắt, vốn Trâm Hưng Triều tế ra một thanh phi kiếm đã rất uy phong, mọi người còn nghĩ hắn làm sao ngược tiểu bạch kiểm kia, sao trong nháy mắt tình thế nghịch chuyển, đến cùng phát sinh cái gì, vì sao hắn bị phi kiếm của mình giết? Tổ An vẫy tay, tấm bùa vàng kia trở lại trong tay hắn, chỉ thấy phía trên vẽ một phù văn đặc thù, chính giữa còn vẽ một thanh tiểu kiếm, ẩn ẩn có quang mang chảy qua.
Cái đồ chơi này không tệ, về sau có thời gian thì làm nhiều chút đưa cho đám hồng nhan tri kỷ dùng phòng thân.
Hôm nay tâm tình của hắn không tốt, mặc dù nói không muốn làm hoàng tôn tiền triều gì, nhưng nghĩ tới năm đó nhiều thân nhân chết thảm ở trong tay hoàng thất Triệu gia như vậy, kết quả vừa rồi Triệu Duệ Dũng còn hung hăng càn quấy ở trước mặt, hắn liền ứa ra tà hỏa.
Trước đó họ Trầm kia còn thương tổn Sở Ấu Chiêu cùng với thị vệ trong phủ, xuất kiếm với mình cũng âm độc không gì sánh được, mình bất quá là để hắn tự làm tự chịu mà thôi. Thấy Trầm lão chết dễ dàng như vậy, Tấn Vương vừa sợ vừa giận.
- Ngươi dám giết Trâm lão của bản Vương, ai cho ngươi lá gan?
Đến từ Triệu Duệ Dũng, điểm nộ khí +444 +444 +AAA...
Tổ An lạnh lùng nói.
- Cấp độ như ngươi cũng dám ở chỗ này sủa bậy với ta, ta cũng hiếu kỳ là ai cho ngươi lá gan?