Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3508 - Chương 3508: Hắn Làm Sao Dám (3)

Chương 3508: Hắn làm sao dám (3) Chương 3508: Hắn làm sao dám (3)Chương 3508: Hắn làm sao dám (3)

Tấn Vương đầu tiên là giật mình, sau đó giận dữ.

- Sủa bậy? Cẩu nô tài ngươi, dám vô lễ với bản Vương!

- Ngươi chỉ là một con chó do hoàng huynh ta nuôi mà thôi, dù làm Hầu Tước, bất quá cũng chỉ là chó địa vị hơi cao chút mà thôi!

Đến từ Triệu Duệ Dũng, điểm nộ khí +499+499+499...

Hản đang măng bỗng nhiên thanh âm cứng lại, bởi vì hắn cảm giác được cổ tựa hồ bị một bàn tay vô hình bóp lấy, cả người bị giơ lên giữa không trung.

Tấn Vương rốt cục có chút bối rối.

- Ngươi làm gì, mau dừng lại, ta đường đường là Tấn Vương, ngươi dám động thủ với ta?

Tổ An nhìn thiếu niên trước mắt, thần sắc cực kỳ bình tĩnh.

Ngay cả Triệu Hạo mình cũng giết, sao sẽ sợ tên oắt con này.

Khó trách Triệu Hạo nhìn thấy ta liền vô thức căm ghét, ta cũng vô thức căm ghét hắn, nguyên lai là ân oán từ tiền triều, đúng là mệnh trung chú định.

Thấy hắn không nói, trên mặt Tấn Vương lóe lên nụ cười lạnh.

- Hiện tại biết sợ? Mau thả bản Vương xuống, xung quanh nhiều người nhìn như vậy, còn có người gia tộc khác ở xa xa, chẳng lẽ ngươi còn dám giết ta?

- Tự trói hai tay, quỳ xuống cung kính dập đầu bồi tội, có lẽ bản Vương sẽ cân nhắc không so đo sự tình hôm nay. Lúc này nơi xa, người gia tộc khác cũng âm thầm thảo luận.

- Lần này họ Tổ tiến thối lưỡng nan, ngươi nói hắn có thể quỳ xuống nhận lầm hay không?

- Làm sao có khả năng? Hắn dù sao cũng là hồng nhân của Đông Cung, lại đường đường là Hầu Tước, nghe nói ở bên Yêu tộc cũng có quan hệ, làm sao có khả năng quỳ xuống dập đầu.

- Điều này cũng đúng, ta nhìn hắn hơn phân nửa sẽ thả Tấn Vương, nhiều nhất đánh giết những thị vệ kia hả giận, như vậy mặt mũi hai bên đều không trở ngại.

- Bất quá như vậy, song phương sẽ không chết không thôi, lấy tính tình của Tấn Vương, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, đến thời điểm hắn lại tập kết càng nhiều lực lượng đi làm khó dễ. - Họ Tổ bao che khâm phạm, hôm nay còn giết Trầm lão, đã sớm cưỡi hổ khó xuống. ....

Lúc này Tổ An hơi nghiêng đầu nhìn Tấn Vương, thấp giọng tự nói.

- Vốn cho rằng Triệu Duệ Trí đã đủ nhược trí, không nghĩ tới ngươi còn nhược trí hơn hắn, hắn chí ít còn biết sợ ta.

- Lớn mật, ngươi dám nói lời đại nghịch bất đạo như thết

Tấn Vương căm tức nhìn hắn.

Đến từ Triệu Duệ Dũng, điểm nộ khí +288 +288 +288...

Không biết vì sao, trong lòng hắn ẩn ẩn có chút bất an.

- Đại nghịch bất đạo?

Thấy đối phương ở loại tình huống này còn hung hăng càn quấy, Tổ An nghĩ đến những thân nhân tiền triều chết thảm, trực tiếp đi đến bên cạnh hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói.

- Ngươi không phải một mực muốn báo thù thay phụ hoàng của ngươi sao, vừa vặn để ngươi chết rõ ràng, Triệu Hạo chính là ta giết.

Nghe nói như thế, đồng tử của Triệu Duệ Dũng mở to, đang muốn kêu cứu, chỗ cổ truyền đến cự lực.

Răng rắc!

Cổ hắn nghiêng một cái, đôi mắt xém chút tuôn ra, giống như đến chết cũng không hiểu vì sao đối phương dám giết mình.

Hoàn cảnh vốn ồn ào lập tức an tĩnh lại, mọi người đều bị một màn này kinh ngạc đến ngây người.

Đường đường Tấn Vương, vậy mà ở trước mắt bao người bị Tổ An giết? Những binh lính của Tấn Vương Phủ, trong mắt đầy vẻ kinh hãi, bọn họ gánh vác chức trách bảo hộ Tấn Vương, bây giờ Tấn Vương bị giết, bọn họ đều khó thoát đại tội.

Nhưng muốn bọn họ báo thù cho Tấn Vương, bọn họ lại không dám.

Dù sao vừa rồi Tấn Vương cùng Trầm lão chết ở trước mặt bọn hắn, đối phương ngay cả hai người kia cũng giết, huống chỉ những tiểu binh như bọn họ.

Cũng không biết người nào đi đầu, các binh lính hốt hoảng bỏ chạy, bọn họ sợ lưu lại nơi này bị diệt khẩu.

Tổ An không có ngăn cản, còn không đến mức khó xử những binh sĩ phổ thông này.

Hôm nay tâm tình của hắn rất tệ, bởi vì sự tình biến thành hoàng tôn tiền triều, nghĩ đến năm đó nhiều thân nhân chết ở trong tay người Triệu gia, lại nhìn thấy Tấn Vương được đà lấn tới, trong lúc nhất thời nhịn không được mà thôi.

Hiện tại suy nghĩ thông suốt không ít.

Nhìn binh lính Tấn Vương Phủ chạy trốn, người xa xa vụng trộm vây xem cũng như ở trong mộng mới tỉnh, nhanh chân bỏ chạy, sợ đi chậm bị diệt khẩu.

Trong lúc nhất thời trong phương viên vài dặm, trở nên cực kỳ an tĩnh.

Sở Ấu Chiêu và Mộ Dung Thanh Hà đi tới bên người Tổ An, không dám tin nhìn Tấn Vương, quả nhiên chết đến mức không thể chết thêm.

Sắc mặt hai nữ đều trắng bệch, hiển nhiên đều nghĩ đến tính nghiêm trọng của sự tình.

Mộ Dung Thanh Hà nhịn không được nói. - Tổ đại ca, đều vì cứu ta mới làm ra sự tình như vậy, theo ta thấy không bằng thừa dịp triều đình còn không kịp phản ứng, chúng ta chạy ra kinh thành, về sau cùng một chỗ lang thang giang hồ, thiên hạ lớn như vậy, triều đình cũng chưa chắc có thể bắt được chúng ta.

Hai mắt Sở Ấu Chiêu tỏa sáng.

- Tốt tốt, ba người chúng ta cùng một chỗ, hành hiệp trượng nghĩa, tiêu tiêu sái sái.
Bình Luận (0)
Comment