Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3554 - Chương 3554: Đánh Vỡ (2)

Chương 3554: Đánh vỡ (2) Chương 3554: Đánh vỡ (2)Chương 3554: Đánh vỡ (2)

Lúc này tiếng giày cao gót thanh thúy truyền đến, ngay sau đó màn xe bị vén lên, Khương La Phu cười nói.

- Được rồi, các ngươi theo ta đi vào đi.

Chúng nữ mừng rỡ, vội vàng xuống xe đi vào thiên lao.

Chỉ bất quá đám người Nhạc Sơn bị ngăn không cho vào, dù sao bọn họ nhìn liền biết giá trị võ lực không tệ.

Tân Vấn Như cũng lý giải, phân phó bọn họ chờ ở bên ngoài, sau đó đi vào trong.

Thiên lao rất ít khi thấy nhiều oanh oanh yến yến như vậy, có mỹ phụ nhân thành thục, có thiếu nữ thanh xuân đáng yêu, còn có ngự tỷ vớ đen chân dài, những ngục tốt kia từng cái trợn cả mắt, nhìn chằm chằm các nàng, ánh mắt lửa nóng.

Tân Vấn Như nhịn không được kéo cổ áo, trên mặt có chút sầu lo, nhỏ giọng nói.

- Bọn họ có thể gây bất lợi cho chúng ta hay không.

Loại địa phương như thiên lao này, là nơi hung thần ác sát nhất trong mắt thế nhân, vạn nhất đến lúc cửa phòng vừa đóng, những ngục tốt kia muốn hành hung, mấy người các nàng thật là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

- Không cần phải lo lắng, những người này thời gian dài trú đóng ở đây, chỉ có thể liên hệ với phạm nhân, kìm nén có chút hoảng, nhìn thấy nữ nhân ánh mắt đỏ rực là sự tình rất bình thường, huống chỉ các ngươi đều xinh đẹp như thế, bọn họ không nhìn mới kỳ quái.

Thần sắc Khương La Phu bình tĩnh giải thích.

Lời vừa nói ra, mọi người không khỏi ghé mắt.

Nghĩ thầm sao ngươi có thể nói nhẹ nhàng như vậy, lại nói bọn họ nhìn chân ngươi càng nhiều nha.

Tựa hồ cảm nhận được mấy người nghi hoặc, Khương La Phu cười nhạt.

- Ta nghiên cứu pháp luật, bên thiên lao tự nhiên là trọng điểm, lúc trước ta còn viết qua mấy luận văn liên quan tới tâm lý của nhân viên công tác ở thiên lao, nếu các ngươi có hứng thú mà nói, có thể đi học viện tìm đọc.

Tân Vấn Như. Quấy rầy quấy rầy, nữ nhân này quá bưu hãn, cùng chúng ta không phải một con đường.

Nhìn thấy chúng nữ có chút thấp thỏm, Khương La Phu bổ sung.

- Yên tâm đi, bây giờ không phải thời kì cuối của vương triều, triều đình khống chế những ngành này rất mạnh, không đến mức xuất hiện loại tình huống các ngươi lo lắng. Hơn nữa có ta ở đây, bảo vệ các ngươi chu toàn không phải việc khó, huống chỉ còn có A Tổ, long đàm hổ huyệt cũng đi được.

Tân Vấn Như hơi kinh ngạc liếc nhìn Tổ An, nghĩ thầm Khương La Phu đánh giá A Tổ cao như vậy, hắn thật lợi hại như thế sao?

Tuy hôm nay Tổ An đã cho hắn rất nhiều rung động, nhưng nghĩ tới tiểu tử năm đó ở Minh Nguyệt thành tay trói gà không chặt, thực rất khó liên hệ hai loại hình tượng với nhau.

Sở Hoàn Chiêu thì kéo tay Tổ An.

- Vậy ta cách tỷ phu gân một chút, để tỷ phu bảo hộ ta.

Sở Ấu Chiêu nhíu mày.

- Nhị tỷ, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi như vậy có chút không thích hợp.

Mộ Dung Thanh Hà nhịn không được liếc hắn một cái, lúc trước Sở ca ca cũng thường xuyên lôi kéo tỷ phu như thế.

Sở Hoàn Chiêu căn bản không thèm để ý.

- Cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, ta và tỷ phu là người trong nhà, quan hệ lại tốt như vậy, nào có những lo lắng kia, ngược lại là ngươi, cả ngày nghĩ lung ta lung tung, nếu ngươi ghen ghét, ngươi cũng có thể tới kéo.

Tần Vấn Như nhìn đau cả đầu, nhị nữ nhi cùng tam nữ nhi đều rất sợ Sơ Nhan, nhưng hết lần này tới lần khác hai nàng thường xuyên tranh phong tương đối, một cái không yêu mến muội muội, một cái không tôn kính tỷ tỷ, mỗi lần gặp gỡ đều giống như oan gia.

Còn có Tiểu Chiêu bảo Ấu Chiêu đi ôm tỷ phu, nói cái gì thế hả, chính ngươi bán không nói, còn muốn đưa cả muội muội?

Thật muốn để Tổ An tận diệt ba tỷ muội các ngươi!

May mắn Sở Ấu Chiêu ở trước mặt mẫu thân và tỷ tỷ, không dám như ngày thường ôm tỷ phu thân thiết, dù sao hai người biết nàng là nữ nhân, không giống Mộ Dung Thanh Hà dễ lừa.

Nàng chỉ có thể nghiến răng nhìn nhị tỷ ôm cánh tay tỷ phu, đối phương thấy ánh mắt nàng còn dán chặt hơn, tựa hồ cố ý khiêu khích nàng.

Thật là tức chết ta, lần sau gặp đại tỷ, nhất định phải tố cáo nàng!

Bất tri bất giác, đoàn người ở dưới ngục tốt chỉ huy đến một phòng giam, trong mỗi gian phòng đều giam giữ một số người, từng người tỉnh thần uể oải cuộn mình ở trong góc, trên thân còn có dấu vết thụ hình.

Mộ Dung Thanh Hà nhìn nhất thời ánh mắt đỏ bừng, có điều nàng phân rõ nặng nhẹ, nỗ lực khắc chế mình không có biểu hiện ra ngoài.

Khương La Phu vỗ tay nàng an ủi, lúc này mới lấy ra một thỏi vàng kín đáo đưa cho ngục tốt kia.

Ngục tốt kia cười híp mắt, nhét vàng vào trong tay áo. - Các ngươi chậm rãi trò chuyện, ta ra ngoài trông coi.

Nói xong rất thức thời rời đi, lưu lại không gian cho các nàng.

Mộ Dung Thanh Hà cũng nhịn không được nữa, trực tiếp nhào về phía một phòng giam.

- Cha...

Mọi người trong phòng giam vốn nửa hôn mê lập tức bừng tỉnh, một trung niên tướng mạo đường đường, thanh âm có chút run rẩy.
Bình Luận (0)
Comment