Chương 3555: Đánh vỡ (3)
Chương 3555: Đánh vỡ (3)Chương 3555: Đánh vỡ (3)
- Là Thanh Hà?
Đây là phụ thân của Mộ. Dung Thanh Hà... Mộ Dung Trạm, trước đó ở trong triều đảm nhiệm chức Thượng Thư Lang.
Mộ Dung Thanh Hà gỡ xuống mặt nạ, nước mắt chảy không ngừng.
- Cha, là ta.
Mộ Dung Trạm vừa mừng vừa sợ.
- Thanh Hài
Hắn thấy Tần Vấn Như ở một bên, không khỏi nói.
- Vấn Như, là ngươi sao? Đây là Hoàn Chiêu, đã lớn như vậy, Ấu Chiêu vẫn anh tuấn tiêu sái.
Mộ Dung gia và Tần gia vốn là quan hệ thông gia, song phương có quan hệ thân thích, trước kia tự nhiên gặp qua Tần Vấn Như, chỉ bất quá qua nhiều năm như vậy, nàng càng thêm thành thục, nên không dám xác định mà thôi.
- Là ta.
Tần Vấn Như lau nước mắt.
- Các ngươi chịu khổ.
Cách lan can, có thể nhìn thấy mọi người đều bị dùng hình, trạng thái cũng không quá tốt.
Sở Hoàn Chiêu và Sở Ấu Chiêu cũng theo nhận thân, trong lúc nhất thời mí mắt hồng hồng.
- Chút khổ ấy tính là gì, kém xa tình huống ác liệt trên chiến trường...
Nói đến phần sau, thanh âm của Mộ Dung Trạm có chút chìm xuống.
Tuy trên chiến trường thương tổn càng nặng cũng nhận được, hoàn cảnh càng hiểm ác cũng trải qua, nhưng khi đó dù sao cũng có niềm tin và hi vọng.
Nhưng bây giờ thì sao, Mộ Dung gia thành khâm phạm, nào còn có hy vọng gì.
Nghĩ tới đây bỗng nhiên hắn biến sắc, vội vàng nhắc nhở nữ nhi.
- Sao ngươi lại tới nơi này, nơi này quá nguy hiểm, nếu ngươi bại lộ thân phận, cũng sẽ bị bắt lại, đi mau.
Tổ An mở miệng nói.
- Yên tâm đi, hiện tại Thanh Hà muội muội không có việc gì, ta có thể cam đoan nàng an toàn. Mặt khác các ngươi tạm thời ở chỗ này kiên trì mấy ngày, trong khoảng thời gian này các phương đang đánh cược, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu Mộ Dung gia.
Nghiêm chỉnh mà nói, Mộ Dung gia vốn vô tội, ngược lại trung tâm vì nước, không thể để cho trung thần bị oan khuất.
Mộ Dung Trạm nhận ra hắn, nghe vậy kích động quỳ xuống hành lễ.
- Nguyên lai là Tổ đại nhân, ân tình của Tổ đại nhân, Mộ Dung gia suốt đời khó quên!
Người Mộ Dung gia khác cũng kích động, trong khoảng thời gian này bọn họ nếm khắp tình người ấm lạnh, vốn đã tuyệt vọng, không nghĩ tới lại có người ở lúc này viện thủ.
Mộ Dung Thanh Hà cực kỳ kích động, trước đó Tổ An bảo vệ nàng, nàng đã rất cảm kích, không nghĩ đến hắn còn nỗ lực cứu Mộ Dung gia, vì vậy kìm lòng không được quỳ xuống.
- Mộ Dung đại nhân không cần như thế, Mộ Dung gia vốn oan uổng, không nên có kết cục như vậy.
Tổ An tiện tay hư vịn, một cỗ nhu lực đỡ lấy mọi người, không để bọn hắn quỳ xuống.
Câu nói này làm cho người Mộ Dung gia lệ nóng doanh tròng.
Thần sắc Khương La Phu khẽ động, đồng thời nâng đỡ nhiều người như vậy, †u vi của tiểu tử này còn cao hơn ta tưởng tượng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, trên thân lại không có nguyên khí ba động, thật sự là tràn ngập tính mê hoặc.
Mấy ngày này người Mộ Dung gia nghĩ mãi mà không rõ, mọi người một mực trung quân ái quốc, sao lại thành tội nhân người người kêu đánh.
Lúc này một lão giả mở mắt, thăm thảm thở dài. - Tổ đại nhân, ngươi ta vốn xem như đối thủ chính trị, tại sao ngươi lại giúp chúng ta?
Vừa rồi Mộ Dung Đồng chỉ đang vờ ngủ, đoán chừng là không muốn ở dưới loại tình huống này gặp mặt hẳn.
Tổ An nghiêm mặt đáp.
- Ta làm việc chỉ cầu không thẹn với lương tâm mà thôi, bất luận người bình thường nào, cũng khó có khả năng ở dưới loại tình huống này khoanh tay đứng nhìn.
- Tốt một cái không thẹn với lương tâm.
Trong mắt Mộ Dung Đồng lấp lóe dị sắc.
- Nói đến ngược lại là trước đó ta hiểu lầm ngươi.
- Lập trường khác biệt mà thôi, tính không là đối thủ chính trị gì.
Tổ An cười cười, sau đó nhìn chằm chằm vết thương trên người bọn hắn.
- Tại sao các ngươi lại chịu nhiều hình như vậy?
Khương La Phu cũng cau mày.
- Không sai, ta rõ ràng sắp xếp người trông nom các ngươi.
- Đa tạ Khương cô nương, mới đầu xác thực có không ít người âm thầm trông nom.
Mộ Dung Đồng thở dài.
- Bất quá trước đó vài ngày Tấn Vương đến một chuyến, hắn giận chó đánh mèo lên người chúng ta, hạ lệnh dùng hình, người khác nào dám không nghe.
- Tấn Vương này thật buồn cười, hoàng thượng xảy ra chuyện mắc mớ gì đến Mộ Dung gia.
Khương La Phu có chút không cam lòng.
Sở Hoàn Chiêu đang muốn nói trước đó vài ngày tỷ phu đã giết Tấn Vương, lúc này cửa lớn bị mở ra, ngục tốt vội vàng hấp tấp chạy tới.
- Các ngươi đi nhanh một chút, có người đến thẩm vấn phạm nhân. Ai nha, không kịp, các ngươi nhanh đến bên cạnh trốn đi!
Ngục tốt kia ở bên cạnh mở ra một cái cửa nhỏ.
- Các ngươi nhanh đi vào trốn một chút, đợi lát nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không nên phát ra bất kỳ thanh âm, bằng không các ngươi và ta đều sẽ xong đời.
Trọng phạm trong thiên lao, theo lý thuyết là không cho phép thăm viếng, thật muốn thăm viếng cần thủ tục cực kỳ rườm rà, gần như không có khả năng thành công.