Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3629 - Chương 3629: Đào Vong

Chương 3629: Đào vong Chương 3629: Đào vongChương 3629: Đào vong

Kỷ Đăng Đồ.

-???

Những năm này hẳn một mực ngơ ngơ ngác ngác, không quan tâm sự tình ngoại giới, trừ lần này biết được tin lão sư chết, mới trở về một chuyến, trên đường còn mượn rượu giải sầu, căn bản không đi tìm hiểu những tin tức này.

Thế nhưng hắn rõ ràng tính tình cô em vợ của mình, nàng không phải người thích nói đùa, thậm chí ngay cả nói láo cũng sẽ không nói.

Mấy chữ miểu sát Địa Tiên cho hắn trùng kích quá lớn, hắn nhịn không được vây quanh Tổ An vài vòng.

- Tiểu tử ngươi không có bị người đoạt xá chứ? Tổ An tức giận nói.

- Ngươi cảm thấy người nào đoạt xá có thể có hiệu quả như vậy.

- Nói không chừng là cẩu hoàng đế kia.

Kỷ Đăng Đồ hừ một tiếng.

- Muốn phán đoán có phải hay không rất đơn giản, cố sự Bạch lão sư đến tiếp sau là gì?

Khương La Phu khẽ giật mình, Bạch lão sư?

Trong học viện có lão sư họ Bạch sao?

Tổ An tức giận nói.

- Là chính ngươi muốn xem phần sau đi?

Nói tới đề tài quen thuộc ngày xưa, hai người cảm giác thân thiết hơn. - Hắc hắc, quả thật có chút ngứa ngáy khó nhịn.

Bỗng nhiên Kỷ Đăng Đồ ồ một tiếng.

- Chờ chút, bây giờ ngươi thành hiệu trưởng, trong trường học ngoại hình phù hợp Bạch lão sư chỉ sợ...

Khương La Phu nhướng mày.

- Ngươi nhìn ta làm gì?

Tuy không hiểu hắn nói cái gì, nhưng ánh mắt kia hiển nhiên không phải vật gì tốt.

Tổ An kém chút bị sặc chết.

- Đừng liên tưởng tào lao, cố sự kia đơn thuần hư cấu, không quan hệ tới nhân vật chân thực.

Lo lắng bị Khương La Phu biết xấu hổ, hắn vội vàng đổi chủ đề.

- Đúng rồi, sao không thấy Tiểu Hi? Vừa rồi còn hoài niệm thiếu nữ đáng yêu kia, không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp được cha nàng.

Phải biết Kỷ Đăng Đồ coi nữ nhi như bảo bối, tuyệt đối sẽ không để nàng một mình ở Minh Nguyệt Thành.

- Nàng đi hái thuốc.

Bỗng nhiên Kỷ Đăng Đồ cảnh giác, dường như nhìn thấy con heo đang thèm nhỏ dãi cải trắng nhà mình.

- Xú tiểu tử, cách Tiểu Hi nhà ta xa một chút, đừng đánh chủ ý tới nàng!

Tổ An.

- Ở trong lòng ngươi ta là người xấu xa như vậy sao?

- Đúng!

Kỷ Đăng Đồ không chút do dự gật đầu, người khác không biết, ta còn không biết sao, viết ra truyện cấm ngay cả ta xem cũng mặt đỏ tới mang tai, nội tâm hắn không biết đen như thế nào, làm sao có thể để nữ nhi thuần khiết nhà mình bị hắn ủi?

Thậm chí dù bị hắn nhìn nhiều, cảm giác nữ nhi cũng không sạch sẽ.

Khương La Phu, Mộ Dung Thanh Hà ở bên cạnh không khỏi cố nén cười, bây giờ chỉ sợ cũng chỉ có Kỷ Đăng Đồ dám nói như vậy với hắn.

Tổ An cũng phiền muộn.

- Ta và Tiểu Hi vốn là hảo bằng hữu, huống chỉ lần trước ở Minh Nguyệt Thành ta gặp rủi ro, vừa vặn được nàng trợ giúp, còn chưa kịp báo đáp đây.

- Ngừng ngừng ngừng!

Nói tới chuyện kia Kỷ Đăng Đồ càng tức giận, nghĩ đến lúc trước tiểu tử này lại hôn Tiểu Hi, hắn liền cảm thấy đầu muốn bốc khói.

- Ta từ trước đến nay không mua bán lỗ vốn, nhưng đơn này ngoại lệ, lỗ vốn cũng nhận, không cần ngươi báo đáp cái gì.

Nói đùa cái gì, giữa nam nữ ngươi cứu ta ta cứu ngươi, ngươi cám ơn ta ta cám ơn ngươi, sau cùng còn không lên giường, trăm ngàn năm qua đều như thế, †a không thể để hắn đến gần Tiểu Hi.

Nhìn hắn giống như đề phòng cướp nhìn mình, Tổ An bất đắc dĩ, bất quá không có tiếp tục kích thích hắn, mà chuyển qua hỏi thăm.

- Đúng rồi, trước đó nghe Thậm Hư Tử nói trên đời quen thuộc dược tài nhất trừ ngươi ra không còn có thể là ai khác.

Nghe hắn nói như vậy, Kỷ Đăng Đồ nhất thời hưởng thụ, lỗ mũi đã sắp vểnh lên trời. - Đó là đương nhiên, không phải ta khoe khoang, nhưng trong thiên hạ này, chỉ cần là dược tài, thì không có thứ ta không biết.

Nhìn hắn như khôi phục tự tin và phong thái ngày xưa, Khương La Phu âm thâm thở dài một hơi, đây mới là Nhị sư huynh kinh tài tuyệt diễm năm đó, chỉ là sự tình của tỷ tỷ mang đến cho hắn đả kích quá lớn.

- Ngươi nghe qua Không Thiền Diệp chưa?

Tổ An dò hỏi, nếu hắn cũng không rõ, thì mình thật không biết đi nơi nào tìm, chỉ sợ chỉ có thể đi Tiêu Dao Lầu thử thời vận.

- Làm sao có khả năng chưa từng nghe qua, thứ này lá mỏng như cánh ve, xa xa nhìn lại, như một con ve nằm sấp trên nhánh cây. Kỷ Đăng Đồ ngạo nghễ nói.

- Trong thiên hạ, chỉ sợ chỉ có sâu trong Đại Tuyết Sơn mới có, cho nên thế nhân mới không biết vật này.

- Đại Tuyết Sơn?

Tổ An giật mình, nghĩ thâm khó trách ngay cả Thậm Hư Tử cũng không biết.

Phải biết Đại Tuyết Sơn có thể nói là cấm khu sinh mệnh, lúc trước mình và Yến Tuyết Ngân ở bên trong cũng xém chút mất mạng.

Nghĩ đến lúc trước bị Tuyết Nữ khủng bố truy sát, hiện tại Tổ An lòng còn sợ hãi.

Lấy tu vi hiện tại của hắn, đã không cần sợ Tuyết Nữ kia.

Chỉ không biết trong Đại Tuyết Sơn còn có tôn tại kinh khủng khác hay không, mạnh như Triệu Hạo, cũng rất kiêng kị Đại Tuyết Sơn, không dám xâm nhập sâu.
Bình Luận (0)
Comment