Chương 3632: Thẻ đánh bạc
Chương 3632: Thẻ đánh bạcChương 3632: Thẻ đánh bạc
Đáng tiếc phòng ngự bên này quá nghiêm mật, khắp nơi là trận pháp, mình không cẩn thận sẽ phát động, tuy bằng vào pháp bảo không có bị những trận pháp kia vây khốn, nhưng động tĩnh như thế giống như từng cái đèn sáng hấp dẫn truy binh tới.
Nàng nhiều lần hiểm hiểm lao ra, nhưng rất nhanh lại lâm vào vòng quanh khác.
Nhìn thị vệ từ bốn phương tám hướng vây tới, Mạnh Thiền rốt cục rơi vào tuyệt vọng, nàng đã dùng hết thủ đoạn, rốt cuộc không còn biện pháp khác.
Nghĩ tới đây, nàng ném binh khí xuống đất:
- Ta tới nơi này là gặp Tế Tửu của các ngươi, dẫn ta đi gặp hắn! Bất quá không có bất kỳ người nào trả lời nàng, dù sao một người đêm hôm khuya khoắt, lấy thủ đoạn không bình thường xâm nhập cấm địa của Quốc Lập Học Viện, hiển nhiên là địch không phải bạn.
Đương nhiên những thị vệ này cũng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới thích khách xâm nhập lại xinh đẹp như vậy, bởi vì y phục dạ hành có chút bó sát người, phác hoạ dáng người cực kỳ hoàn mỹ.
Nhìn những thị vệ kia cầm trường thương vây tới mình, Mạnh Thiền không chút hoài nghi, chỉ cân có người hạ lệnh phát động công kích, trong nháy mắt sẽ đâm nàng thành con nhím.
Nàng thậm chí không dám cho thấy thân phận Đại Vương Phi, bây giờ nàng đã thành khâm phạm, một khi bị những người này bắt, sẽ trước tiên đưa nàng trở về, càng không có khả năng nhìn thấy người kia.
- Tế Tửu, Nhiếp Chính Vương, ta muốn gặp ngươi!
Mạnh Thiền rơi vào đường cùng, chỉ có thể nhìn lên núi hô hào, nàng rõ ràng khoảng cách xa xôi như thế, thanh âm căn bản không có khả năng truyền lên, nhưng đã không có cách nào.
Chẳng lẽ Mạnh Thiền ta tự xưng thông minh mỹ mạo, kết quả cuối cùng lại bi thảm như vậy sao?
Nàng rơi vào tuyệt vọng thật sâu, cách một hồi bỗng nhiên nàng phát giác được khác thường, ngẩng đầu lên, phát hiện những thị vệ ở xung quanh đã không còn bóng dáng, thay vào đó là một nam tử cao lớn tuấn lãng đứng ở nơi đó.
Trong lúc nhất thời Mạnh Thiền có chút thất thần, ngày đó chính là nam nhân này, giống như ma thần buông xuống, vô số cao thủ của Đại Vương Phủ và Mạnh gia đều vẫn lạc ở trong tay hắn, để Mạnh gia hưng thịnh nhất thời biến thành phế tích.
- Ngươi muốn gặp ta?
Tổ An hơi nghi hoặc, không hiểu trong hồ lô của nữ nhân này bán thuốc gì.
Mạnh Thiền hít sâu một hơi, bình phục các loại tâm tình phức tạp:
- Không sai, trước đó ta nhờ nha hoàn đến truyền lời, kết quả ngươi cự tuyệt, ta chỉ có thể tự mình tới tìm ngươi.
Dưới ánh trăng, nàng mặc y phục dạ hành, duy chỉ có khuôn mặt trong trắng lộ hồng, ngược lại tôn lên càng mỹ lệ.
Tổ An không khỏi có cảm giác hoang đường, làm nửa ngày nữ nhân này vượt ngục chỉ vì gặp ta? - Ta cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói.
Tổ An lạnh nhạt nói.
- Hơn nữa ngươi tới gặp ta, thì nhất định không có cách nào chạy trốn tiếp.
- Đi tới nơi này, ta không có ý định trốn.
Bộ ngực vừa rồi chập trùng kịch liệt của Mạnh Thiền chậm rãi trở nên bằng phẳng.
- Ngươi dự định báo thù? Tu vi của ngươi ở trong đồng lứa quả thật không tệ, đáng tiếc cách ta quá xa, ta cũng sẽ không cho ngươi cơ hội báo thù.
Tổ An không muốn thả hổ về rừng, trước đó sự tình quá nhiều, nên lười hao †âm tốn sức với nàng, nhưng hôm nay đã đưa tới cửa, nếu lại thả, vậy thì thật là đầu bị lừa đá. Kiếp trước xem nhiều điện ảnh và tiểu thuyết như vậy, mỗi lần nhân vật phản diện đều cảm thấy nhân vật chính quá mức nhỏ yếu, tha bọn họ một lần, kết quả sau cùng bị nhân vật chính trưởng thành phản sát...
Phi phi phi, ta mới không phải nhân vật phản diện!
Mạnh Thiền lắc đầu:
- Ta không phải tới báo thù, cũng không dám có suy nghĩ báo thù, chuyến này chỉ là đến cùng ngươi làm một giao dịch.
Ai, cái gì gọi là không tệ trong đồng lứa, ngươi không phải cũng là người đồng lứa sao.
- Giao dịch?
Ngữ khí của Tổ An có chút mỉa mai.
- Ta là cừu nhân giết cha của ngươi. Hắn không cho rằng có huyết hải thâm cừu như vậy, đối phương sẽ chân tâm thực ý giao dịch, hơn nữa cũng không cho rằng nàng có cái gì mình cần.
- Người sống dù sao cũng trọng yếu hơn người chết.
Thần sắc của Mạnh Thiền cực kỳ bình tĩnh, lúc nói chuyện còn quan sát thần sắc của Tổ An, thấy hắn không tin, nàng đành phải giải thích.
- Nhiếp Chính Vương, có lẽ trước kia ngươi sinh hoạt ở Minh Nguyệt Thành, không rõ tác phong làm việc của những thế gia chúng ta.
- Người như chúng ta, chỉ cần có lý trí đều coi trọng lợi ích tương lai, mà không quan tâm ân oán cá nhân, bất luận ân oán gì so với lợi ích gia tộc, đều không đáng giá nhắc tới.
- Cho dù là thù giết cha? Tổ An cười lạnh nói.
- Không sai.
Mạnh Thiền cực kỳ khẳng định.
- Thù giết cha, hận đoạt vợ, đối với một số bình dân mà nói, có thể là thù không đợi trời chung, nhưng đối với chúng ta, lại không có trọng yếu như vậy, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải có đầy đủ lợi ích.