Chương 3651: Lo lắng
Chương 3651: Lo lắngChương 3651: Lo lắng
Bích Linh Lung xem thường, còn tưởng là chuyện gì, chỉ như vậy cũng lo lắng?
Hản là bình dân cũng tốt, hoàng tôn cũng được, mình thích là bản thân hắn, lại có quan hệ gì.
Hơn nữa nàng tin tưởng lấy quan hệ của mình và A Tổ, đối phương sẽ không để ý những chuyện này.
- Ngươi không hiểu.
Bích Tê do dự mãi.
- Năm đó Triệu gia ám toán những hoàng tử hoàng tôn kia, phụ thân cũng là người tham gial
- Cái gì!
Bích Tử Ngang vốn cà lơ phất phơ, nghe nói như thế nhất thời kinh hô. Nói đùa cái gì, bây giờ Tổ An có thể nói chỗ dựa lớn nhất của Bích gia bọn họ, kết quả hiện tại mới phát hiện song phương có nợ máu?
Nghĩ đến kết cục của Mạnh gia, hắn nhịn không được rùng mình, khó trách phụ thân nói kết cục của Bích gia sẽ thảm hại hơn.
Vừa rồi Bích Linh Lung trải qua sự tình khoái lạc, cả người như trên đám mây, bây giờ lại ngã xuống đất, thần sắc ngây ra, trong nháy mắt vô số trí nhớ nổi lên too rong lòng.
Khó trách trước đó vài ngày A Tổ đột nhiên hỏi ta một số vấn đề cổ quái, cái gì hắn và phụ thân đồng thời gặp phải nguy hiểm, trước cứu ai.
Hay có nguyện ý quên đi tất cả, cùng hắn cao chạy xa bay hay không...
Lúc đó nàng cảm thấy những vấn đề này của đối phương không khỏi quá ấu trĩ, lại thêm lúc đó phiền lòng Mạnh gia còn có tranh đấu với Hoàng Hậu, cho nên tùy ý ứng phó vài câu, không có để ở trong lòng.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ lúc đó A Tổ là hỏi thật lòng.
- Xong, Mạnh gia nhiều cao thủ như vậy, thậm chí ngay cả Địa Tiên cũng bị xử lý, nếu hắn muốn báo thù, chúng ta chẳng phải chỉ có thể chờ chết?
Bích Tử Ngang càng nghĩ càng khiếp đảm, nhịn không được oán giận nói.
- Cha, sao ngươi lại làm loại chuyện này, bỗng dưng trêu ra cường địch như vậy.
Bích Tề vốn bực bội, nghe vậy không khỏi biến sắc.
- Hỗn trướng, đây là ta có thể khống chế sao! Lại nói, ai biết trong những dư nghiệt kia có thể ra thiên tài như vậy.
Bị phụ thân mắng, Bích Tử Ngang không dám phản bác.
Hắn cũng rõ ràng phụ thân nói là sự thật, tình huống bình thường, loại huyết mạch tiền triều này có thể giữ được tính mạng đã không tệ, thậm chí rất nhiều người vì sống sót, đổi tên đổi họ, cả đời không muốn dính dáng tới tiền triều.
Ai ngờ lại xuất hiện kỳ hoa như Tổ An, không có thế lực gia tộc che chở, từ nhỏ không có danh sư bồi dưỡng, không có lực lượng cả tộc bồi đắp, tuổi còn trẻ lại tu luyện tới cấp độ này, chẳng lẽ Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh trong truyền thuyết thật thần hiệu như thế?
Lúc này Bích Linh Lung hít sâu một hơi, thoáng bình phục tâm tình, mới mở miệng hỏi. - Phụ thân, năm đó ngươi đến cùng làm những gì, nếu chỉ nghe lệnh làm việc, thì chưa chắc không thể hóa giải cừu oán.
Da mặt của Bích Tề co rút, cuối cùng lắc đầu.
- Năm đó những hoàng tử hoàng tôn của tiền triều trong cung, cơ bản đều không sống đến trưởng thành, còn có không ít phi tần bị bí mật xử lý, ngươi cảm thấy thù hận này có thể tiêu trừ không?
Trái tim của Bích Linh Lung rét lạnh, đây là cừu oán không chết không thôi, làm sao có khả năng giải được.
Bích Tề thở dài.
- Hiện tại chỉ có thể hi vọng Tổ An không phải hoàng tôn tiền triều, Linh Lung ngươi ở trong cung tiếp xúc được Tú Y Sứ Giả, để bọn hắn điều tra, thời điểm có tình báo mới nhất nói cho ngươi. Mặt khác, coi như tra ra đối phương thật là hoàng tôn tiền triều, cũng không thể thừa nhận, đây là sự tình phù hợp lợi ích của hoàng thất bây giờ.
Một hoàng tôn tiền triều cường đại như thế, đối với Triệu gia mà nói là đại địch, thậm chí sẽ nguy hiểm đến hoàng quyền của bọn họ.
Bích Linh Lung cười khổ, nếu là tình huống bình thường, biện pháp của phụ thân là ổn thỏa chu toàn nhất.
Đáng tiếc cái này làm sao giấu giếm được, bây giờ Đại thống lĩnh của Tú Y Sứ Giả là A Tổi
Nàng há hốc mồm, cuối cùng không có nói ra thân phận của Tổ An.
Hai mắt Bích Tử Ngang nhất thời tỏa sáng.
- Đúng vậy, hắn đến cùng có phải hoàng tôn hay không, còn không phải năm giữ trong tay triều đình, nói hắn phải thì phải, nói hắn không phải chính là không phải!
Dây cung vừa rồi kéo căng triệt để buông ra, nhịn không được cười ha ha...
Dung Mạc ở bên ngoài viện chờ đang buồn bực ngán ngẩm, chợt thấy Bích Linh Lung đi ra, vội vàng cười nghênh đón.
- Tiểu... Tỷ?
Nàng có chút choáng váng, vừa rồi tiểu thư không phải còn vô cùng cao hứng sao, sao hiện tại sắc mặt trắng xám, hơn nữa ánh mắt dường như mất đi thần thái.
Lúc này Bích Linh Lung có chút thất hồn lạc phách, phụ thân và ca ca tựa hồ còn tưởng tượng Tổ An không phải hoàng tử, không biết những bí ẩn năm đó, nhưng căn cứ trước đó A Tổ dị dạng, hắn hơn phân nửa đã biết.
Cuối cùng nàng không có nói cho phụ huynh những chuyện này, dù sao nói cũng không có ý nghĩa, trừ để bọn hắn nơm nớp lo sợ ra, thì không có một chút tác dụng nào.