Chương 3652: Lo lắng (2)
Chương 3652: Lo lắng (2)Chương 3652: Lo lắng (2)
Tất cả áp lực do ta đến gánh chịu đi.
- Tiểu thư, tiểu thư ngươi đừng dọa †a, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Thấy bộ dáng của nàng, Dung Mạc có chút hốt hoảng.
- Đi Ngọc Tuyền Sơn.
Bích Linh Lung trầm giọng nói, nàng cảm thấy có mấy lời muốn nói rõ ràng với A Tổ.
- A, lại đi? Vừa rồi tiểu thư ở nơi đó gần hai canh giờ, đã làm cho người ta chỉ trích, hiện tại lại đi...
Dung Mạc đang suy nghĩ họ Tổ kia tốt như vậy sao, để tiểu thư muốn ngừng mà không được, kết quả nói nửa câu, đối phương lạnh lùng liếc nhìn nàng. Trong nháy mắt đó, nàng nhất thời cảm giác đáy lòng phát lạnh, không còn dám ba hoa.
- Vâng!
Rất nhanh xe ngựa của Thái Tử Phi lại đi Ngọc Tuyền Sơn.
Đi một nửa, trong xe ngựa truyền đến thanh âm của Bích Linh Lung.
- Không đi, hồi cung.
Tuy Dung Mạc nghi hoặc, nhưng nhìn ra được Thái Tử Phi tâm sự nặng nề, không còn dám quấy rầy, yên lặng truyền lệnh để đội xe quay đầu.
Lại nói trong Bích gia, Bích Tề nhìn bóng lưng Bích Linh Lung rời đi, sắc mặt ảm đạm khó hiểu.
Bích Tử Ngang đang muốn rời khỏi, hôm nay bị hoảng sợ thảm, cần tìm mấy băng hữu thư giãn một tí. - Đứng lại! Ngươi cứ đi như vậy?
Bích Tê có chút giận không tranh nguýt hắn một cái, vốn hắn vẫn tương đối hài lòng đứa con trai này, vô luận là đối nhân xử thế, hay tu vi cảnh giới, đầu là nhân vật hạng nhất trong đồng lứa.
Nhưng sau khi Tổ An hoành không xuất thế, hắn nhìn nhi tử mình thế nào cũng không vừa mắt.
Tổ An cũng là người đồng lứa, tuổi tác còn nhỏ hơn, nhưng thành tựu lại là đời này Tử Ngang không cách nào bắt kịp.
So sánh với hắn, nhi tử mà mình bình thường vẫn lấy làm kiêu ngạo, chỉ bất nhập lưu mà thôi.
- Sự tình không phải giải quyết rồi sao?
Bích Tử Ngang cũng không hiểu rõ vì sao phụ thân bốc lửa lớn như vậy. - Nào có đơn giản như vậy.
Bích Tề hừ lạnh.
- Vừa rồi muội muội của ngươi biểu hiện, chẳng lẽ ngươi không thấy?
- Có vấn đề gì sao?
Bích Tử Ngang giật mình, vừa rồi tâm tình của hắn thay đổi rất nhanh, nên không có thời gian chú ý nàng.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, Bích Tề chỉ cảm thấy tà hỏa ứa ra, thật vất vả mới đè xuống.
- Hừ, vừa rồi Linh Lung phản ứng có chút kỳ quái, nhiều lần muốn nói lại thôi, hiển nhiên sau cùng nàng giấu diếm cái gì không có nói cho chúng ta biết.
Bích Tử Ngang có chút không hiểu.
- Không có đạo lý, Linh Lung và Bích gia chúng ta có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, nàng không đến mức không hiểu đạo lý này, sao lại phải giấu diếm?
Hơn nữa ngày bình thường nàng và phụ thân, thậm chí cùng mình quan hệ rất tốt, cũng không phải loại tình huống nhà mẹ đẻ bạc đãi nàng, nàng ghi hận trong lòng.
- Trước đó ở Tử Sơn, ta và Tổ An cộng sự qua một đoạn thời gian, hắn rất có nữ nhân duyên.
Ánh mắt Bích Tề lấp lóe.
- Trên Tử Sơn, Sở Sơ Nhan thì thôi, cùng hẳn vốn là vợ chồng, mặt khác Tạ Đạo Uẩn, Đạo môn Bùi Miên Mạn, tựa hồ cũng cùng hăn quan hệ không cạn, ngay cả Bạch Ngọc Kinh Yến Tuyết Ngân, xưa nay sắc mặt không thay đổi, thậm chí không nể mặt Triệu Hạo, tựa hồ đối với hắn cũng có chút không bình thường.
Bích Tử Ngang. Hắn có thể hiểu được tiếc nuối cùng hâm mộ khi phụ thân nói lời này.
Năm đó Sở Sơ Nhan đến kinh thành, quả thật là mê đảo không biết bao nhiêu vương tôn công tử, hắn cũng không ngoại lệ, thậm chí mọi người nói nàng có khả năng so sánh với Ngọc Yên La.
Chỉ tiếc về sau không muốn cuốn vào đoạt đích, qua loa gả cho một du côn vô lại, lúc trước sau khi biết tin này, kinh thành không biết bao nhiêu người bóp cổ tay dậm chân.
Mà Yến Tuyết Ngân đối với đám người phụ thân mà nói, chính là tình nhân trong mộng.
- Tiểu bạch kiểm kia xác thực rất biết lấy niềm vui của nữ nhân, ta nhìn hắn cũng không quá soái.
Bích Tử Ngang hậm hực nói.
- Không quá soái? Ngươi chú ý chỉ là điểm này?
Bích Tê nhịn không được đạp nhi tử một cước.
- Một nam nhân, trọng yếu nhất là nhìn hẳn có bản lãnh hay không, tướng mạo gì đó trọng yếu sao! Nếu ngươi có thể giết Địa Tiên, bên cạnh ngươi cũng sẽ có vô số nữ nhân xinh đẹp.
Bích Tử Ngang lầu bầu nói.
- Hiện tại bên người ta cũng có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp...
- Có cái nào vượt qua những nữ nhân bên cạnh hắn không?
Bích Tề mắt lạnh nhìn qua.
Bích Tử Ngang nghẹn lời, nữ nhân xinh đẹp bên cạnh hắn đúng là không ít, nhưng đều là đồ chơi mà thôi, thiếu hụt thân phận và năng lực như những nữ tử ưu tú kia, xác thực ngày đêm khác biệt. Hắn rốt cục kịp phản ứng.
- Phụ thân, ngươi nói nhiều như vậy, chẳng lẽ hoài nghi Linh Lung...
- Cuối cùng không quá đần!
Bích Tê hơi có chút vui mừng.
- Tình huống của Thái Tử ngươi cũng không phải không biết, Linh Lung xưa nay tâm cao khí ngạo, tự nhiên chướng mắt hắn, cùng hắn chỉ có danh phu thê mà thôi, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chỉ sợ đời này vĩnh viễn như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác, họ Tổ kia không phải nam tử bình thường, không chỉ trẻ tuổi anh tuấn, hơn nữa tu vi cái thế, còn có thủ đoạn lấy niềm vui của nữ nhân, hai người còn trường kỳ tiếp xúc ở Đông Cung, nếu ta là nữ nhân, chỉ sợ cũng khó mà kháng cự mị lực của hắn.