Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3666 - Chương 3666: Đánh Lén (2)

Chương 3666: Đánh lén (2) Chương 3666: Đánh lén (2)Chương 3666: Đánh lén (2)

Hoặc đám người Diêu Phương đang nói láo?

Hắn nghi hoặc, bất quá không có biểu hiện ra ngoài.

Rất nhanh hắn mang theo hai người tiếp tục đi về phía tây bắc, hai tên đệ tử hiển nhiên còn không đạt tới cảnh giới có thể phi hành, nên do hắn nắm lấy bả vai một đường bay đi.

Qua một hồi, phía trước dân dần truyền đến thanh âm, loáng thoáng nhìn thấy bóng người lay động, tựa hồ đang lùng bắt cái gì.

Tổ An không tránh không né, mang theo hai người chạy tới.

-Ail

Những người kia cũng phát giác được động tĩnh bên này, ào ào rút binh khí vây tới.

Nhìn thấy tình huống đối diện, Hà Lỗ và Vương Thiệu buông lỏng một hơi.

- Không phải quái vật.

Tổ An quan sát đám người đối diện, trên người mặc chế phục của nha dịch, bị bọn họ bảo hộ ở trung tâm là một lão tiêu phu, không biết có phải quá mức sợ hãi hay không, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng xám.

Tổ An nghĩ đến ở thôn trấn đụng phải những Tú Y Sứ Giả kia, xem ra đây chính là đội sai dịch lên núi điều tra án mất tích.

- Các ngươi là ai?

Sai dịch cảnh giác nhìn mấy người Tổ An.

- Chúng ta là đệ tử học viện, đây là Tế Tửu của học viện chúng ta, rất lợi hại!

Vương Thiệu vượt lên trước giới thiệu.

- Nguyên lai là Tế Tửu đại nhân.

Sắc mặt bộ đầu biến hóa, vội vàng mang theo thủ hạ hành lễ.

Ánh mắt Tổ An đảo qua quần áo có chút tổn hại của bọn họ.

- Vừa rồi trải qua chiến đấu?

Bộ đầu gật đầu nói.

- Vâng, nơi này bỗng nhiên toát ra một số quái vật, rất lợi hại, huynh đệ chúng ta vốn cho rằng xong đời, không nghĩ tới Tế Tửu đại nhân đến, xem ra chúng ta được cứu rồi.

Tổ An hơi nghi hoặc một chút.

- Những quái vật kia ta cũng đụng phải, hết sức lợi hại, các ngươi lại chỉ bị chút vết thương nhẹ? Phải biết tuy những đệ tử học viện này, ở trước mặt hắn đều hành lễ hậu bối, nhưng trên thực tế mỗi người đều là thiên tài thiếu niên đến từ các nơi, bất kỳ người nào thả ở Minh Nguyệt Thành, đều không kém đám người Sở Sơ Nhan, Bùi Miên Mạn lúc trước bao nhiêu.

Nhiều đệ tử học viện như vậy cùng nhau hành động, gặp phải quái vật kia, còn bị đánh cho tổn thất nặng nề, bọn nha dịch này tu vi kém xa, làm sao có khả năng chỉ bị chút vết thương nhẹ?

Bộ đầu kia khế giật mình, bất quá vẫn giải thích nói.

- Có thể là quái vật kia bị thương, hơn nữa Trương tiều phu hết sức quen thuộc tình huống trong núi, chúng ta mới may mắn giữ được tính mạng.

- Vừa rồi tựa hồ các ngươi lùng bắt cái gì? Tổ An nhìn xung quanh, đáng tiếc không nhìn thấy gì.

- Là một quái vật lạc đàn, quái vật kia bị thương cực nặng, vốn chúng ta muốn bắt một con trở về, nói không chừng có thể lập đại công, được phong thưởng, đáng tiếc tìm nửa ngày không có tìm được, nghĩ đến quái vật đã trốn, chúng ta đi về trước đi.

Tổ An gật đầu.

- Nơi này xác thực rất nguy hiểm, không phải các ngươi có thể ở lâu.

Vì sao quái vật kia lại bị thương?

Chẳng lẽ gặp phải Kỷ Đăng Đồ?

Lão tiểu tử kia giấu cực kì sâu, không nghĩ tới có thể trọng thương quái vật này.

- Sau khi các ngươi vào núi, có tra được tình báo gì không? Tổ An quan sát xung quanh, vụ khí càng ngày càng đậm, hơn nữa hiện ra tử ý, cho người một loại cảm giác đè nén.

Nơi này đã là hạch tâm của Đồng La Sơn, không biết cách Ảnh Nguyệt Hồ kia còn bao xa.

- Không có, chỉ một quái vật đi ra, đã thiếu chút nữa để chúng ta đoàn diệt.

Đám sai dịch lòng vẫn còn sợ hãi nói.

Tổ An gật đầu, xác thực không cách nào trách móc bọn họ.

- Vừa rồi quái vật kia chạy hướng nào?

- Bên kia.

Bộ đầu chỉ một phương hướng.

- Tế Tửu muốn bắt quái vật kia?

Tổ An ân một tiếng, đã đến, vậy trước tiên tra rõ ràng là chuyện gì xảy ra, bằng không trong lòng luôn bất an.

Biến dị ở Đồng La Sơn thực quá kỳ quái.

- Chúng ta dẫn đường cho ngài.

Bộ đầu kia nói.

- Chúng ta đã ở chỗ này một đoạn thời gian, có mấy phần quen thuộc xung quanh. Đương nhiên, đi theo bên người ngài khẳng định an toàn hơn.

Nhìn bộ dáng khẩn trương của đối phương, Tổ An nhịn không được bật cười.

- Được.

Để bọn hắn đi như vậy, chưa hẳn có thể sống đi ra núi lớn, vẫn là ở bên cạnh hắn, đến thời điểm cùng đám người Tiểu Hi rời núi.

Tổ An đi ở trước nhất, Vương Thiệu, Hà Lỗ ở bên cạnh, đội sai dịch tản ra bốn phía, bảo hộ Trương tiều phu ở giữa. Bất quá vụ khí càng ngày càng đậm, cơ hồ không cách nào thấy rõ bên ngoài vài mét, ngay cả thần niệm của Tổ An cũng chỉ có thể tràn ra mấy chục trượng, hắn không khỏi âm thầm cảm thán, mình †u luyện công pháp đặc thù, thần thông kém xa những Địa Tiên chân chính như Triệu Hạo.

Nếu Triệu Hạo ở chỗ này, hẳn có thể cảm ứng càng xa.

Đương nhiên, hắn có rất nhiều năng lực đặc thù của bàn phím, thật tính ra còn hơn những Địa Tiên kia.

Bỗng nhiên một thanh âm sột sột soạt soạt truyền đến, thân hình Tổ An khẽ động, đã xuất hiện ở bên ngoài mấy chục trượng.
Bình Luận (0)
Comment