Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3691 - Chương 3691: Chất Vấn

Chương 3691: Chất vấn Chương 3691: Chất vấnChương 3691: Chất vấn

- Vậy không để người ta trông thấy.

Tổ An cười cười, ở trong tiếng kinh hô của đối phương, một tay chặn ngang ôm lấy nàng, sau đó xông thẳng lên trời.

Bay lên bầu trời, đương nhiên sẽ không bị những binh lính ở dưới đất trông thấy.

Nhìn hai người bay lên trời, thân mật ôm nhau, Dung Mạc ngước cổ, khuôn mặt mộng bức:

- Ta thì sao, ta còn chưa lên xe?

Trong nháy mắt đó nàng có chút ảo não, sớm biết như vậy, lần này không nên theo tiểu thư đi ra, mình còn phải một người xám xịt trở về.

Đúng lúc này, một cỗ kình lực từ trên trời giáng xuống, sau đó cả người nàng bay lên.

Nàng lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện trên lưng mình buộc một sợi dây thừng, bị Tổ An kéo bay lên.

Bích Linh Lung cho nàng ánh mắt xin lỗi, sau đó lại cùng Tổ An khanh khanh ta ta.

Dung Mạc:

Trước kia tưởng tượng qua vô số lần được hiệp sĩ anh tuấn tiêu sái ôm bay lượn ở trên bầu trời, mỗi lần nghĩ đến chỗ kích động, cả người sẽ ở trên giường quấn chăn mần lật qua lật lại không ngủ được.

Nhưng không nghĩ đến, lần thứ nhất bay lại là tình huống như thế.

Ta đây là chui gầm xe sao...

Thời điểm Dung Mạc oán niệm, Bích Linh Lung có chút lo âu nhìn bốn phía, trên trời sẽ không có bất kỳ vật gì che chắn:

- Vạn nhất bị cao thủ đi ngang qua trông thấy, quan hệ của chúng ta...

- Yên tâm, lấy thân niệm của ta hiện tại, có người tiếp cận ta sẽ phát giác được.

Tổ An an ủi.

Nghe hắn nói như vậy, Bích Linh Lung thoáng an tâm, lúc này mới có tâm tình cảm thụ phong cảnh tráng lệ.

- Mang ngươi lên trời cảm giác như thế nào?

- Ừm, tốt...

Bích Linh Lung vừa trả lời, bỗng nhiên chú ý tới khóe miệng đối phương cười tà, rốt cuộc minh bạch ý tứ, không khỏi xấu hổ hờn dỗi: - Chán ghét...

Nhìn nàng toát ra vẻ kiều mị, trong lòng Tổ An rung động, nhịn không được cúi đầu hôn lên.

Bích Linh Lung ưm một tiếng, cũng kìm lòng không được ôm cổ hắn đáp lại.

Dung Mạc dán ở đằng sau lấy tay che mắt, trong lòng ai thán:

- Lại tới...

Lúc này hai người ở trong tình yêu cuồng nhiệt, nào có tâm tư quản cảm thụ của người khác, toàn tâm đầu nhập vào yêu thương.

Cách một hồi, đột nhiên Bích Linh Lung cảm giác được trước ngực mát lạnh, bàn tay kia không ngừng xoa nắn bầu vú to tròn của mình, đặc biệt là hai người ôm thật chặt, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được thứ kia đã cứng rắn ép sát vào hạ thân mình, không khỏi giật mình, vội vàng cầu khẩn nói:

- Không nên ở chỗ này...

Nghe nàng mềm giọng cầu xin, Tổ An nhớ tới nàng xưa nay rụt rè, bây giờ chơi hư không chấn, đối với nàng mà nói quá mức hoang đường, nên không tiện miễn cưỡng:

- Được.

Đồng thời lại nghĩ tới Đồ Sơn Vũ ở Yêu tộc, không thể không nói, hồ ly tinh ở phương diện này đúng là cưu vật.

- A Tổ, ngươi thật tốt.

Bích Linh Lung cắn môi, thực ra nhiều lần nàng có một loại xúc động đáp ứng đối phương, nhưng nơi này cách kinh thành quá gần, vạn nhất bị người nhìn thấy sẽ vạn kiếp bất phục, hơn nữa Dung Mạc còn ở bên cạnh, nàng thực không chịu được. Bất quá nghĩ đến trước đó không lâu mình còn quyết định phải thật tốt với hắn, kết quả nhanh như vậy thì cự tuyệt...

Nàng do dự một chút, đỏ mặt tiến đến bên tai Tổ An, cắn lỗ tai hắn nhỏ giọng nói:

- Về sau thời điểm Mạc Mạc không có mặt...

Trong lòng Tổ An rung động, không nghĩ đến nàng sẽ đồng ý yêu cầu hoang đường này, cảm giác có chút không giống tính tình của nàng.

Có điều hẳn đương nhiên sẽ không bỏ qua phần hảo ý này:

- Tốt, không bằng tối nay đi.

Bích Linh Lung ân một tiếng, mặt đỏ đến mang tai.

- Bất quá không thể để người khác nhìn thấy, bằng không ta thật sự không cách nào sống.

- Yên tâm, ta bảo đảm.

Thương nghị xong, tốc độ phi hành của Tổ An nhanh hơn rất nhiều, đi tới ngoài cổng thành, tìm một chỗ thả hai nữ xuống, đưa mắt nhìn các nàng hồi cung, giữa ban ngày, kinh thành người đến người đi, hắn trực tiếp ôm người bay vào sẽ không thích hợp.

Đợi vào thành, Dung Mạc nhịn không được lầu bầu:

- Tiểu thư, ta cảm giác ngươi sắp bị hắn chơi hỏng.

Bích Linh Lung xấu hổ, đuổi theo nàng đánh:

- Mạc Mạc, có tin ta cắt lưỡi ngươi hay không.

- Ai nha, tiểu thư ta sai...

Lại nói một bên khác, Tổ An trở về hội hợp với đám người Nhan Tiện Cổ, Kỷ Tiểu Hi nhịn không được hỏi:

- Tổ ca ca, tựa hồ Thái Tử Phi và ngươi rất quen thuộc?

Tổ An gật đầu:

- Đúng vậy, trước kia ta ở Đông Cung làm nha sai, nàng chính là cấp trên của †a, cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, tự nhiên quen thuộc.

Kỷ Tiểu Hi nghe được hai chữ cấp trên, rõ ràng buông lỏng một hơi, nhịn không được tán thưởng nói:

- Thái Tử Phi thật xinh đẹp.

Tổ An cười nói:

- Nàng đẹp đế, nhưng Tiểu Hi nhà chúng ta cũng không kém, còn rất khéo léo.

Kỷ Đăng Đồ liếc nhìn, thật là một gia hỏa miệng lưỡi trơn tru, may mắn trước kia mình dạy Tiểu Hi làm sao phòng bị những kẻ đồi bại này, mấy năm qua nàng xử lý cũng rất có kinh nghiệm.
Bình Luận (0)
Comment