Đi tới bên người, quả nhiên phát hiện lúc này khí tức của nàng cực kỳ yếu ớt, sinh mệnh như ngọn nến trong gió, lúc nào cũng có thể tiêu tán dập tắt.
Hắn đã không lo được nhiều như vậy, vội vàng lấy ra Vũ Sơn Linh Tuyền lấy được ở bí cảnh Hạ triều cho nàng ăn.
Sau đó ôm nàng vào trong ngực, một tay đè chặt đan điền, một tay đè chặt huyệt Đàn Trung ở ngực, không ngừng đưa nguyên khí vào trong cơ thể, giúp nàng trị thương.
Trương Tử Đồng trừng to mắt, một cái là Đại thống lĩnh của Tú Y Sứ Giả, một cái là nữ ma đầu của Ma giáo, hai người không phải là thiên địch như mèo với chuột sao?
Sao hiện tại giống như người yêu ôm nhau vậy?
Nàng muốn đi qua nhìn một chút tình huống, đáng tiếc Trường Tín Cung Đăng và Tân Nguyệt Luân tự động vận chuyển, không hề nể mặt nàng.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể ở xa xa mở miệng hỏi thăm.
- Đại nhân, ngài làm gì vậy?
- Cứu người, nàng bị thương nặng.
Tổ An thuận miệng đáp.
Trương Tử Đồng buông lỏng một hơi, thì ra là thế, một giáo chủ Ma giáo sống sót, có giá trị hơn xa một người chết, Thập Nhất đại nhân quả nhiên nhìn xa trông rộng, ta còn tưởng hắn...
Sai lầm sai lầm!
Sau khi không ngừng đưa nguyên khí vào, sắc mặt Vân Gian Nguyệt rốt cục hồng nhuận hơn, ưm một tiếng, thăm thẳm tỉnh lại.
Thời điểm nàng ý thức được mình bị một nam nhân ôm vào trong ngực, không khỏi biến sắc, đang muốn phát tác, bên tai lại truyền tới một thanh âm quen thuộc.
- Là ta.
Hắn ở xung quanh bố trí lĩnh vực cách âm, ngược lại không sợ hai người trò chuyện sẽ tiết ra ngoài.
- A Tổ?
Vân Gian Nguyệt vừa mừng vừa sợ.
- Ta đang nằm mơ sao?
Nơi xa Trương Tử Đồng sững sờ, tựa hồ nữ ma đầu kia kêu tên Thập Nhất đại nhân?
Đáng tiếc chẳng biết tại sao, nàng lại nghe không rõ ràng.
Phản ứng của Vân Gian Nguyệt, tựa hồ hai người rất quen thuộc.
Sự tình thật phức tạp, hai người ở trong mắt thế nhân là đối thủ một mất một còn, vậy mà quen thuộc đến cấp độ này.
Đến cùng Vân Gian Nguyệt là thám tử của đại nhân, hay đại nhân là gián điệp Vân Gian Nguyệt xếp vào?
- Ngươi đến cùng xảy ra chuyện gì, vì sao bị thương nghiêm trọng như vậy.
Tổ An lo âu nhìn nàng, nếu không phải tu vi của nàng cao, bị thương nặng như vậy, chỉ sợ sớm đã chết đến mức không thể chết thêm.
Dù như thế, bây giờ tình huống của nàng cũng không lạc quan, vừa rồi nếu hắn đến chậm một canh giờ, chỉ sợ thi thể nàng đã lạnh.
Dù được nguyên khí mênh mông của hắn tẩm bổ, cũng chỉ tạm thời kéo lại tánh mạng, tùy thời có thể chuyển biến xấu.
- Trước đó quân đội của Lô Tán Nguyên dị động, tham dự mưu sát Triệu Hạo, ta lại không hề biết tin tức, cho nên trở về chuẩn bị âm thầm điều tra việc này.
Thanh âm của Vân Gian Nguyệt rất suy yếu.
- Nào biết gia hỏa Lô Tán Nguyên kia rắp tâm hại người, vậy mà sớm phát động phản loạn.
- Ta vốn có chuẩn bị chuyện này, nên làm một số hậu thủ, kết quả không ngờ Âm Dương Đạo Phòng Trung Hạc và Thiên Ma Tông Hề trưởng lão đồng thời phản bội, càng không ngờ là Xích Phục Tử sớm đã đầu nhập vào Lô Tán Nguyên, ta bất ngờ không đề phòng bị ám toán, cho nên rơi vào hạ phong.
- Nếu không phải lần trước ở trong bí cảnh Đạo môn thu hoạch không ít, chỉ sợ ta tai kiếp khó thoát. Về sau ta thành công phá vây, nhưng bởi vì bị thương, thủy chung không cách nào vứt bỏ bọn họ, cuối cùng lựa chọn chạy tới nơi này, đây là các đời giáo chủ vì phòng ngừa vạn nhất mà thiết trí, trong lịch sử cơ hồ chưa từng dùng, cho nên chỉ có giáo chủ mới biết được.
Tổ An sững sờ.
- Ta còn tưởng nơi này là đám người Xích Phục Tử dùng để vây khốn ngươi?
Vân Gian Nguyệt khẽ lắc đầu.
- Đây là Huyền Kính Mê Hồn Trận, dùng để ngăn cản địch nhân, xem như đường lui cuối cùng của các đời giáo chủ khi gặp nguy cơ sinh tử. Trước đó đám người Lô Tán Nguyên cũng truy vào trong trận, đáng tiếc một mực bị trận pháp vây khốn, không cách nào tìm được vị trí của ta. Xích Phục Tử cũng lợi hại, mặc dù hắn không cách nào tìm được ta, nhưng lại có biện pháp dẫn người rời trận.
Tổ An gật đầu.
- Hắn còn ở bên ngoài bố trí trận pháp, để ngươi không có cách nào ra ngoài.
- Hắn đánh giá cao ta.
Vân Gian Nguyệt miễn cường cười cười, sắc mặt tái nhợt.
- Trước đó bị bọn họ ám toán, ta vốn dự định chữa khỏi vết thương lại nghĩ biện pháp ra ngoài, kết quả chưởng lực của Phòng Trung Hạc quá mức âm độc, vì áp chế độc tính, ta không thể kịp thời trị thương, sau cùng ý thức được thương thế còn nghiêm trọng hơn ta tưởng tượng, nếu không phải ngươi kịp thời đuổi tới, chỉ sợ ta đã vĩnh viễn ngủ mất.
Thần sắc Tổ An cổ quái.
- Cửu Nhất Xuân Chưởng?
- Làm sao ngươi biết?
Gương mặt trắng xám của Vân Gian Nguyệt đỏ ửng.
- Lão già này quá bỉ ổi, nếu không phải ngay từ đầu trúng một chưởng của hắn, ta sẽ không bị động như thế.