Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3796 - Chương 3796: Không, Ngươi Tới Đúng Lúc

Chương 3796: Không, ngươi tới đúng lúc Chương 3796: Không, ngươi tới đúng lúc

Ngày bình thường uy nghiêm bá khí chẳng qua là thế nhân hiểu lầm, chỉ có giờ khắc này, nàng mới hiển lộ mị lực của mị công đại thành.

Không có nam nhân có thể cự tuyệt mị hoặc như vậy, Tổ An lại phải bảo trì thần chí thư thái, lúc này nàng giống như một búp bê toàn thân vết rách, thoáng dùng chút sức sẽ phá nát, hắn chỉ có thể dùng lực đạo ôn nhu nhất nghiêm túc giúp nàng ôn dưỡng tu bổ kinh mạch.

Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên một bóng người xinh đẹp từ đằng xa bay tới.

- A, ta tựa hồ cảm nhận được có người đang thi triển Thiên Ma Mị Âm...

Thu Hồng Lệ xử lý xong tàn cục của Âm Dương Đạo, nhưng vẫn không tìm thấy Tổ An, lại không biết tung tích của sư phụ, cả người lòng nóng như lửa đốt.

Thời điểm đang tìm kiếm khắp nơi, bỗng nhiên phát giác được một cỗ ba động quen thuộc, trong lòng nàng mừng rỡ, bởi vì toàn bộ Thánh Giáo, chỉ sư phụ mới có tạo nghệ này.

Nàng hứng thú bừng bừng chạy tới, kết quả nhìn thấy cảnh tượng trong ao, cả người thoáng cái sửng sốt.

Thu Hồng Lệ suy nghĩ hàng vạn loại tình huống, tỉ như sư phụ đang cùng địch nhân khổ chiến, hoặc bản thân bị trọng thương nhu cầu cấp bách trợ giúp, thậm chí A Tổ đã cứu sư phụ ra.

Nhưng không nghĩ đến sư phụ và A Tổ đang khổ chiến, hơn nữa còn sáp lá cà.

Sư phụ thật rất đẹp, dù là nữ nhân nhìn cũng động tâm, bây giờ thân thể hoàn mỹ như nổi lên một tầng ráng chiều, quả nhiên là kiệt tác của ông trời.

Tóc dài như thác nước, bây giờ bị nước ướt nhẹp dán ở trên da thịt, càng tăng thêm mấy phần lả lướt.

Sư phụ mình kính nhất, cùng người mình yêu nhất mười ngón đan xen, hai bộ phận giao hoan dính cùng một chỗ, tựa hồ cực kỳ vui vẻ, hết thảy như nước sữa giao hòa.

Trong nháy mắt đó, nàng chỉ cảm thấy một thùng nước lạnh từ trên đầu tưới xuống, toàn thân rét lạnh.

Nàng không cảm giác được thất vọng hoặc phẫn nộ, dường như cả người không còn tình cảm.

Vẻ mặt nàng bình tĩnh.

- Xin lỗi, ta đến không phải lúc.

Nói xong quay người rời đi.

- Không, ngươi tới rất đúng lúc.

Tổ An rất muốn giống như Tiêu đại soái ca, lại phát hiện câu nói này căn bản nói không nên lời.

Hắn và Vân Gian Nguyệt ngây ra, bọn họ tưởng tượng qua vô số lần sự tình của hai người bị phát hiện, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ là loại tình huống này.

Tổ An ảo não, vừa rồi Vân Gian Nguyệt bị thương quá nặng, hắn phải chăm chú giúp nàng trọng tố kinh mạch, hơi chút sơ ý sẽ thất bại trong gang tấc.

Lại thêm hắn bố trí một số trận pháp phòng ngự, chỉ là thiết lập không phát động với mấy người thân cận, miễn cho không cẩn thận ngộ thương đối phương.

Cho nên khi Thu Hồng Lệ đi tới phụ cận hắn mới phát giác, đáng tiếc đã muộn.

Đầu óc của Vân Gian Nguyệt trống rỗng, trong chớp mắt này nàng ngay cả tâm muốn chết cũng có.

Biến cố bất chợt mang đến lực trùng kích cực mạnh, để cho cả người nàng run rẩy.

- A…

Hạ thân nàng co thắt dữ dội, từ trong hoa tâm, một làn âm tinh nóng hổi phun trào.

Tổ An hít sâu một hơi, trong nháy mắt đó hắn cũng gánh không được, theo bản năng thúc mạnh mấy cái.

Cứ như vậy, Vân Gian Nguyệt càng xấu hổ giận dữ gần chết, nàng vội vàng hô.

- Hồng Lệ, đừng hiểu lầm, ta trúng độc chưởng của Phòng Trung Hạc, A Tổ chỉ cứu ta mà thôi.

Thân hình Thu Hồng Lệ hơi ngừng, bất quá vẫn nghĩa vô phản cố rời đi.

Vân Gian Nguyệt vừa thẹn vừa vội, vội vàng đẩy Tổ An ra.

- Còn không mau đuổi theo!

Đến lúc nào rồi, tiểu tử này còn co giật ở trong người nàng.

Tổ An do dự một chút, cuối cùng lắc đầu

- Bây giờ trị thương đến thời khắc mấu chốt, ta không thể thất bại trong gang tấc.

- Thế nhưng...

Vân Gian Nguyệt muốn nói, đã bị đối phương chặn miệng.

- Trước chữa tốt ngươi, ta lại đi tìm Hồng Lệ.

Lý trí của Tổ An chiếm thượng phong, rõ ràng nếu lúc này rời đi, thương thế của Vân Gian Nguyệt sẽ chuyển biến xấu, trực tiếp mất mạng, như vậy hắn hối hận cũng không kịp.

Thế nhưng Hồng Lệ...

Ai, vạn sự khó song toàn, dù thiên hạ vô địch thì thế nào, rất nhiều chuyện vẫn vô lực như vậy.

Trải qua sự tình vừa rồi, trong linh tuyền quạnh quẽ hơn rất nhiều, dù sao không còn hoan thanh tiếu ngữ như vừa rồi.

- Ta thật là một sư phụ xấu.

Vân Gian Nguyệt ngày thường cứng rắn, dù trọng thương, bị ủy khuất, nàng cũng tâm chí như sắt, nhưng lúc này khóe mắt lại không tự chủ được chảy xuống một hàng thanh lệ.

- Không trách ngươi, ta là kẻ đồi bại.

Tổ An thở dài.

- Ngươi cũng là vì cứu ta...

Vân Gian Nguyệt càng nói càng phiền muộn, rõ ràng mỗi người đều không sai, nhưng vì sao lại thương tổn sâu như vậy.

Hai người càng trầm mặc, rốt cuộc không còn cảm giác kích tình như vừa rồi.

Tiếp xuống lại qua một canh giờ, Tổ An rốt cục chữa tốt Vân Gian Nguyệt.

Vân Gian Nguyệt không lo được mặc quần áo, vội vàng đẩy Tổ An ra ngoài.

- Mau đuổi theo Hồng Lệ!

Tổ An ân một tiếng, qua loa mặc y phục, đuổi theo phương hướng Thu Hồng Lệ biến mất.

Bình Luận (0)
Comment