Sở Ấu Chiêu sâu kín nói.
- Thanh Hà muội muội, ngay cả ngươi cũng ghét bỏ ta.
Sở Hoàn Chiêu nhịn không được trợn trắng mắt.
- Tu vi của ngươi như thế nào, tự mình không biết sao, đi chỉ có thể thêm phiền.
Sở Ấu Chiêu nhất thời giận dữ.
- Tu vi của ta chí ít cao hơn ngươi!
Sở Hoàn Chiêu khinh thường.
- Đó là ngày thường bản cô nương không có dùng bao nhiêu tinh lực tu luyện, gần đây tốc độ tu luyện của ta ngươi cũng nhìn thấy, không phải thường xuyên đánh ngươi kêu cha gọi mẹ sao?
- Ta nhổ vào!
Sở Ấu Chiêu nghiến răng.
- Ngươi còn biết xấu hổ hay không, rõ ràng là tỷ phu giúp ngươi đề cao tư chất.
- Hắn cũng không phải không giúp ngươi, nhưng tốc độ tu luyện của ta nhanh hơn ngươi.
Sở Hoàn Chiêu cười hì hì.
Mộ Dung Thanh Hà cười híp mắt nhìn hai người tranh cãi, tâm nghĩ tỷ đệ bọn hắn quan hệ thật tốt, không giống Mộ Dung gia, quan hệ giữa huynh muội quá khách khí cùng xa cách.
Cuối cùng Sở Ấu Chiêu ở dưới mọi người khuyên bảo chỉ có thể bỏ suy nghĩ báo danh.
Nàng chỉ có thể căn dặn Mộ Dung Thanh Hà.
- Thanh Hà muội muội, ngươi nhất định phải cẩn thận, đến tiền tuyến nhất định phải liên hệ tỷ phu của ta, hắn khẳng định sẽ chiếu cố ngươi.
- Được... Tốt.
Ánh mắt Mộ Dung Thanh Hà có chút né tránh, lần trước cùng Tổ đại ca trò chuyện những lời kia, nàng còn không biết xấu hổ tìm hắn?
Tựa hồ Tổ đại ca có ý với ta... ta không thể làm việc có lỗi với Sở ca ca.
So với kinh thành nô nức báo danh, tổng đàn Cừu Trì của Ma Giáo thanh lãnh hơn rất nhiều.
Trải qua sự tình Lô Tán Nguyên và yêu ma làm loạn, toàn bộ Thánh Giáo có thể nói nguyên khí đại thương.
Lại thêm giáo chủ Vân Gian Nguyệt bởi vì Thu Hồng Lệ và Tổ An tuần tự rời đi, tâm tình có chút không tốt, những giáo chúng kia nhìn mặt mà nói chuyện, toàn bộ bầu không khí tự nhiên áp lực.
Ngày hôm đó, Vân Gian Nguyệt đang ở trong phòng đọc hồ sơ, phía trên ghi chép mấy địa phương mà những năm qua Thu Hồng Lệ rèn luyện đi qua.
Nàng tự nhủ.
- Nói đến Minh Nguyệt thành là địa phương Hồng Lệ ở lâu nhất, nàng cũng ở nơi đó nhận biết A Tổ, có thể chạy đến Minh Nguyệt thành hay không??
Sau khi nói xong nàng lại lắc đầu.
- Không đúng, lần này nàng rất thương tâm, làm sao có thể trở lại loại địa phương này tăng thêm phiền não.
Nàng liên tiếp nghĩ mấy địa điểm, nhưng đều bị mình phủ quyết, sau cùng càng bực bội, nàng cũng mờ mịt, căn bản không biết nên đi nơi nào tìm được đối phương.
Đúng lúc này, có thuộc hạ ở ngoài cửa bẩm báo.
- Giáo chủ, có người muốn cầu kiến.
- Người nào?
Vân Gian Nguyệt cau mày.
- Người kia nói hắn là người nhà họ Vân ở Bắc Địa.
Thủ hạ đáp.
Vân Gian Nguyệt biến sắc.
- Để hắn vào.
Rất nhanh, một trung niên đi tới cửa, người này khí vũ hiên ngang, hiển nhiên lúc tuổi còn trẻ cũng là mỹ nam tử.
Vân Gian Nguyệt phất tay, ra hiệu thủ hạ lui ra.
- Bắc Địa Vân Thọ, bái kiến giáo chủ!
Trung niên thi lễ.
- Ngươi sao có thể tìm tới nơi này?
Vân Gian Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, Cừu Trì bí ẩn không gì sánh được, nhiều năm như vậy ngay cả Tú Y Sứ Giả cũng không biết.
Trung niên kia mỉm cười.
- Năm đó chúng ta có thể đưa giáo chủ tới nơi này, hiện tại lại phái một người tới, tự nhiên không khó khăn.
Vân Gian Nguyệt biến sắc.
- Ta cùng nơi đó đã không có quan hệ gì.
Trung niên Vân Thọ lắc đầu nói.
- Quan hệ huyết thống đâu có thể dễ dàng chém đứt như vậy.
Vân Gian Nguyệt cười lạnh nói.
- Năm đó ta bất quá là một nữ hài tư sinh đê tiện mà thôi, nơi nào có tư cách dính líu quan hệ với Vân gia cao quý của các ngươi.
Sắc mặt Vân Thọ ôn hòa.
- Vân giáo chủ nói quá lời, năm đó Vân gia rất coi trọng ngươi, cố ý nghĩ biện pháp đưa ngươi đến trước mắt giáo chủ Ma Giáo tiền nhiệm, nếu không có chúng ta ở trong bóng tối thao tác, ngươi cho rằng sẽ dễ dàng được thu làm đệ tử như vậy?
- Ha ha.
Trên mặt Vân Gian Nguyệt lộ ra lãnh ý.
- Ngươi cầm một số sự tình mơ hồ ở vài thập niên trước nói chuyện, liền muốn ta niệm tình các ngươi, không khỏi coi bổn tọa quá dễ lừa.
Vân Thọ thở dài.
- Phải hay không, Vân giáo chủ còn không rõ ràng sao, năm đó những Ma Giáo lịch luyện kia, cái nào không phải cửu tử nhất sinh, khi đó ngươi tuổi còn nhỏ, tu vi chưa đủ, có vài lần gặp phải tình huống hẳn phải chết, nếu không có chúng ta ở trong bóng tối trợ giúp, ngươi làm sao bình an trưởng thành, từng bước một ngồi lên vị trí giáo chủ.
Vân Gian Nguyệt trầm mặc, trong đầu hiện ra vài đoạn ký ức tuổi thơ, thực ra nàng cũng kỳ quái, ban đầu là làm sao thoát khốn, về sau chỉ có thể giải thích vận khí không tệ, hiện tại xem ra, đúng là người nhà họ Vân đang giúp đỡ.
Những sự tình này người Ma Giáo khác không biết, nàng cũng chưa từng nói qua, nếu không phải năm đó đích thân trải nghiệm, thì không có khả năng biết.