Nhưng nàng và Hạt Tử Vương đại chiến một trận, thương thế tăng thêm, lúc này nàng muốn giúp đỡ cũng không thể nhúng tay.
Chỉ có thể âm thầm tích súc lực lượng, chuẩn bị tùy thời mang Tổ An đào tẩu.
Cứ như vậy qua thật lâu, bỗng nhiên Kinh Cức Cốt Long có chút phát hoảng.
- Uy, sao ngươi còn chưa chết?
Theo đạo lý mà nói, đối phương công kích nhiều như vậy, sớm đã bị chấn thành huyết vụ, sao hiện tại nhìn hắn, tuy bị thương không nhẹ, nhưng tựa hồ căn bản không có dấu hiệu sắp chết?
Hơn nữa còn càng đánh càng dũng mãnh, dường như thương thế đang chuyển biến tốt đẹp.
Tổ An lau vết máu ở khóe miệng, cười hắc hắc nói.
- Ngươi chưa chết, ta sao có thể chết được?
Thể phách cường đại cùng năng lực khôi phục của hắn đưa đến tác dụng quan trọng, tuy bị công kích của mình chấn đến bị thương, nhưng Hồng Mông chi khí vốn là của hắn, bị thương tự nhiên giảm bớt, lại thêm năng lực khôi phục khủng bố, để hắn từ đầu tới cuối duy trì một loại thăng bằng.
Theo công kích càng ngày càng lâu, thậm chí hắn từ từ tìm ra con đường, để tốc độ khôi phục lớn hơn tốc độ bị thương.
Trái lại khí tức của Kinh Cức Cốt Long càng ngày càng yếu, bị nắm đấm như mưa rơi của hắn oanh kích đến lung lay sắp đổ.
- Tên điên, tên điên, ta không chơi với ngươi.
Thanh âm của Kinh Cức Cốt Long có chút run rẩy, bỗng nhiên từ bỏ chiến đấu, trực tiếp bỏ chạy.
- Muốn chạy, chỉ sợ không có dễ dàng như vậy.
Khóe miệng Tổ An lộ ra nụ cười quả thế, thực ra ngay từ đầu nghe đối phương có năng lực bắn ngược gấp ba công kích, hắn cũng cảm thấy căn bản không có cách chiến thắng.
Bất quá về sau nghĩ lại, quy tắc thế gian không có khả năng cho phép một kỹ năng hoàn mỹ lại không có bất kỳ khuyết điểm gì tồn tại.
Hơn nữa đối phương lại không vô địch ở trong giới yêu ma, hiển nhiên kỹ năng này nhất định có nhược điểm gì đó.
Mới đầu hắn công kích thăm dò, bài trừ từng cái, sau đó dần dần suy đoán ra đối phương muốn thi triển kỹ năng này, tất nhiên phải đánh đổi khá nhiều.
Trả giá có thể là nhiều mặt, mặc dù Tổ An không cách nào suy đoán ra, nhưng có một điểm xác định, là Kinh Cức Cốt Long không có khả năng duy trì vô hạn.
Cho nên hắn liều mạng mình bị thương, cũng muốn không ngừng tiêu hao đối phương.
Mấu chốt thắng bại ở chỗ người nào duy trì không được trước.
May mắn thân thể Tổ An trải qua Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh thối luyện mấy lần, độ cường hoành sớm đã vượt qua Cự Long, lại thêm năng lực khôi phục cường đại, rốt cục kiên trì đến sau cùng.
Kinh Cức Cốt Long liều mạng chạy tới nơi xa, đáng tiếc luận tốc độ, Tổ An sợ gì đối phương.
Đại Phong thuấn di cùng Di Hình Hoán Ảnh thay thế sử dụng, rất nhanh liền đuổi kịp đối phương.
Trên nắm tay hiện ra lực lượng tịnh hóa của Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, không ngừng rơi xuống đầu đối phương.
Những hoa văn đặc thù trên người Kinh Cức Cốt Long bắt đầu lấp loé không yên, Tổ An cảm nhận được lực lượng bắn ngược của đối phương càng ngày càng yếu, thì càng chắc chắn, lực đạo xuất quyền càng lúc càng lớn.
Cuối cùng những hoa văn đặc thù trên người Kinh Cức Cốt Long bộc phát ra tia sáng chói mắt, sau đó ảm đạm vô quang.
Lúc này nắm đấm của Tổ An rơi vào trên đầu nó, xương sọ bốc lên khói trắng xì xì, trong miệng phát ra một tiếng kêu thảm thống khổ.
Lực sát thương của Hồng Mông chi khí đối với sinh vật tử linh thực sự quá mạnh!
- Đại ca, ta sai, đừng đánh.
- Vừa rồi không phải còn bảo ta đánh ngươi sao?
- Đại ca, vừa rồi là Tiểu Long không hiểu chuyện, mong đại ca đại nhân không chấp tiểu nhân.
- Thế nhưng bộ dáng vừa rồi của ngươi thực quá tiện, không đánh trong lòng ta khó chịu.
- ...
Song phương một cái trốn một cái đuổi, tốc độ của Kinh Cức Cốt Long càng ngày càng chậm, tiếng cầu xin tha thứ càng ngày càng thấp
- Đại ca, ta thật gánh không được, lại đánh ta sẽ chết.
- Vậy ngươi nói cho ta biết, trước đó tại sao phải luyện hóa núi tuyết kia?
Tổ An thoáng giảm lực đạo, nhưng không có hoàn toàn buông lỏng, miễn cho đối phương lần nữa khôi phục kỹ năng bắn ngược.
- Bởi vì lão đại nói mấy núi tuyết kia là bình chướng sau cùng, chỉ cần luyện hóa, hắn sẽ có biện pháp triệt để mở phong ấn.
Kinh Cức Cốt Long vội vàng đáp.
Tổ An giật mình, nguyên lai yêu ma đã tiến hành đến cấp độ này, rất nhanh sẽ triệt để mở ra phong ấn.
- Lão đại của các ngươi là ai?
- Lão đại chính là lão đại a.
Ầm!
Đáp lại nó là nắm đấm to bằng cái bát, đánh cho ma trơi trong hốc mắt xém chút tiêu tán.
Nó vội vàng nói.
- Trước đó Tuyết Nữ cũng gặp qua, là vị toàn thân phát sáng.
- A?
Tổ An nghĩ thầm khó trách ngay cả Tuyết Nữ cũng thấy không rõ hình dáng của đối phương.
- Lão đại của các ngươi tên gì, thực lực của hắn so với ngươi và gia hỏa vừa rồi thì thế nào?
- Lão đại tên gì ta cũng không biết, thời gian ta theo hắn tương đối ngắn, mọi người gọi hắn là lão đại, không ai dám gọi thẳng tục danh của hắn.